“Con đến đây làm gì?”
Mặc Tông Nhiên quét mắt qua hắn.
“Phụ hoàng, con đến đón Ninh nhi về phủ.”
Mặc Diệp cung kính đáp.
Mặc Tông Nhiên xua tay để bọn họ mau chóng cút đi, hôm nay nhìn hai vợ chồng này là thấy bực mình. Chỉ cần hai người này ở đây là không ngày nào yên ổn.
Mặc Diệp và Vân Quán Ninh cáo từ.
Vừa bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, Vân Quán Ninh nghi ngờ nhìn hắn: “Chàng mà tốt bụng như vậy, cố ý vào cung để đón ta sao?”
“Bổn vương thật lòng thật dạ, nàng không tin?”
Mặc Diệp hỏi ngược lại.
“Ai cũng nói miệng của đàn ông chỉ giỏi dụ dỗ. Nếu như tin một người đàn ông nói thật, thì con heo cũng biết leo cây!”
Vân Quán Ninh cười nhạo.
Tình cảm của nàng và Mặc Diệp vẫn chưa sâu đậm đến mức này mà?
Hai người họ bây giờ chẳng khác gì hai người anh em cách mạng sống cùng một mái nhà, một doanh trại.
“Thô tục.”
Mặc Diệp nhìn nàng, giọng điệu nhàn nhạt: “Vân Quán Ninh, ít nhất thì nàng cũng là tiểu thư của Phú Quốc Công, sao lời nói và cử chỉ không thể nhã nhặn một chút?”
“Chàng còn lại vương gia hoàng thất đó!”
Vân Quán Ninh không hề lưu tình, cãi lại hắn: “Nghĩ lại bốn năm trước, chàng đối xử với ta như thế nào?”
“Chàng có chút phong độ của một vương gia không?”
Bây giờ lại nói với nàng nhã nhặn hay không nhã nhặn, chẳng phải là chuyện vớ vẩn sao?
Mặc Diệp bị mắng đến không thể giận được, hắn cười, rồi lấy ra hai cây ngọc trâm đưa cho nàng: “Nàng xem thích cây nào?”
Nhìn hắn như đang hiện vật quý vậy, Vân Quản Ninh còn tưởng là món đồ giá trị liên thành nữa chứ.
Ai ngờ lúc nhận lấy thì…
Cây ngọc trâm bị đánh bóng một cách cẩu thả, không hề có chút màu sắc.
Đển hoa văn trên đấy trông cũng rất… thô.
Cả cây ngọc trâm tỏa ra phong cách rẻ tiền, thô tục và qua loa.
Vân Quán Ninh lập tức nhìn Mặc Diệp một cách khinh bỉ: “Mấy nay chàng thiếu bạc dùng đúng không?”
“Không thiểu, sao vậy?”
“Nếu như thiếu bạc thì mở miệng xin ta, ta sẽ hỗ trợ chàng một ít. Cho dù là đang miễn cưỡng tặng đồ cho ta thì cũng không cần phải thể hiện rõ rệt ra vậy đâu?”
Vân Quản Ninh trả lại cây trâm cho hắn: “Ta không thích làm đẹp, thôi thì chàng tặng cây trâm này cho người trong mộng của chàng đi.”
Nàng bỏ đi xa.
Mặc Diệp cầm hai cây trâm, ngây người ra tại chỗ.
Nhìn bóng lưng bước đi không quay đầu lại của nàng, hắn cau mày.
Hắn cúi đầu nhìn hai cây trâm trong tay, sắc mặt phức tạp.
Như Mặc không biết từ lúc nào xuất hiện, đứng bên cạnh hắn: “Chủ tử, sao người không nói với vương phi hai cây trâm này là do người tự tay làm cho nàng ấy?”
Nếu như nhìn kĩ, thì sẽ thấy đôi tay của Mặc Diệp trồng sần sùi hơn xưa nhiều.
Thậm chí trên ngón tay còn có vết thương nhỏ.
“Nói hay không thì cũng có ý nghĩa gì chứ?”
Mặc Diệp cất lại hai cây trâm, ngẩng đầu lên lần nữa thì sự buồn bã trong mắt đã bị giấu đi, khôi phục lại vẻ mặt không có biểu cảm như thường ngày: “Trong lòng nàng ấy hận bốn vương.”
“Mà cũng đúng.”
Hắn tự cười nhạo bản thân.
“Nhưng mà chủ tử, thuộc họ cảm thấy… người có một bữa nói chuyện đàng hoàng với vương phi.”
Như Mặc ra kể cho hắn: “Nếu như chuyện bốn năm trước là hiểu nhầm thì phải nói rõ ràng chứ. Để vương phi cứ oán hận người như vậy cũng đâu phải là cách!”
“Còn Doanh Vương Phi, người không hề có ý với nàng ấy, nhưng vương phi lại cứ cho rằng Doanh Vương Phi là người trong mộng của người.”
“Sự hiểu nhầm này không được làm sáng tỏ, e là người và vương phi phải như vậy suốt đời đó.”
Vừa nói, Như Ngọc vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn.
Thấy Mực Diệp không trả lời, lại nói: “Chủ yếu là bên tiểu công tử! Cứ không chịu thừa nhận người là phụ hoàng của nó, thuộc hạ biết chủ tử rất đau lòng.”
Như Mặc cũng rất đau lòng.
Chủ tử đến tiểu công tử cũng không giải quyết được!
Mỗi lần hắn bị vương phi và tiểu công tử chọc giận, là quay đầu lại xả giận vào hắn ta và Như Ngọc…