Sau khi Triệu hoàng hậu và Vân Chấn Tung bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định đợi khi nào có thể chẩn đoán hài tử trong bụng Vân Đinh Lan là nam nhi hay nữ nhi, đón nàng ta vào Doanh Vương Phủ cũng không muộn.
Nếu là nữ nhi thì cứ tùy tiện xử lý chuyện này là được.
Nếu là nam nhi, không những phải đón Vân Đinh Lan vào Doanh Vương Phủ thật náo nhiệt, mà còn phải cho nàng ta vị trí trắc phi.
Vân Chấn Tung vui mừng đồng ý.
Ông ta hoàn toàn quên mất, mấy ngày trước còn ra lệnh buộc Vân Đinh Lan vạch rõ giới hạn với Mặc Hồi Phong.
Ông ta cũng quên mất rằng mình là Ứng Quốc công, vậy mà nữ nhi của ông ta phải mang thai mới có thể gả cho Mặc Hồi Phong làm trắc phi trước ánh mắt kì lạ của mọi người.
Có giá trị lợi dụng nên Vân Đinh Lan sẽ không bị vứt bỏ.
Mặc dù gả cho Mặc Hồi Phong chỉ làm một trắc phi nhỏ nhoi nhưng Vân Đinh Lan không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn vui vẻ chấp nhận.
Có thể thấy sự suy tàn của phủ Ứng Quốc công đã sớm có dấu hiệu từ hôm
nay…
Vào lúc này, Triệu hoàng hậu đã mời thải y đến chăm sóc cho thai nhi cho Vân Đinh Lan, sau khi hỏi thăm tình hình của nàng ta rồi mới hài lòng khoát tay cho ông ta lui.
Bà ta lại phân phó cung nhân, đem cho Vân Đinh Lan rất nhiều thuốc bổ quý
hiếm.
Vừa định ra ngoài đi dạo, thì Thục phi lo lắng đi vào.
“Nương nương”
Nàng ta đi thẳng đến bên Triệu hoàng hậu rồi quỳ xuống: “Nương nương, thần thiếp luôn trung thành với người! Chuyện lần này của Tôn tiện nhân đó, vẫn mong nương nương có thể bảo vệ thân thiếp.”
“Đứng lên rồi nói, Thục phi đang làm gì vậy?”
Ánh mắt Triệu hoàng hậu lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
Mặc dù thế lực nhà mẫu thân Thục phi rất lớn, nhưng nàng ta không được sủng ái, nhiều năm trôi qua cũng không sinh được cho Mặc Tông Nhiên đứa con nào.
Rốt cuộc Thục phi cảm thấy sức lực của bản thân không đủ, không thể khiến Mặc Tông Nhiên để mắt tới, nên muốn ôm chặt cái cây lớn là Triệu hoàng hậu.
Thủ đoạn của Triệu hoàng hậu nàng ta đã từng thấy qua.
Nếu như đắc tội với bà ta chỉ sợ bản thân chết thế nào cũng không biết…
“Nương nương, mặc dù Tôn tiện nhân đã chết, nhưng thần thiếp sợ hoàng thượng sẽ điều tra ra thần thiếp. Nương nương, người nhất định phải giúp thần thiếp!”
Thục phi kinh hồn bạt vía, ánh mắt hoảng loạn.
“Người đã chết rồi, hơn nữa còn là chết không có đối chứng, ngươi sợ cái gì?”
Triệu hoàng hậu cười khẩy: “Không phải trước khi chết, nàng ta không khai ra ngươi sao?”
“Nhưng thần thiếp vẫn rất sợ.”
Thục phi nắm chặt hai tay, các khớp xương ngón tay trắng bệch, có thể thấy nàng ta đã dùng sức lực lớn thế nào.
Lúc nãy sau khi thỉnh an Triệu hoàng hậu, nàng ta và các phi tần khác đều rời đi vì sợ người khác nghi ngờ.
Lúc này nàng ta lén lút vào Khôn Ninh Cung tìm Triệu hoàng hậu để bàn bạc chuyện này.
“Nương nương, thân thiếp nghe theo người mới bày mưu tính kế Tôn tiện nhân, bảo nàng ta đi đầu độc hại Đức phi, chỉ cần diệt trừ Đức phi, hoàng thượng mới để mắt hơn đến chúng ta.”