“Không phải.”
Vân Quán Ninh nhận chén thuốc, giải thích: “Con nghe nói loại thuốc này hơi mạnh, vẫn chưa biết rốt cuộc là cữu cữu bị làm sao, nên tạm thời không để cho hắn uống thuốc này.”
Cố Bá Trọng đương nhiên sẽ không nghi ngờ lời nói của nàng.
Hắn gật đầu, rồi dắt Viên Bảo vào phòng.
Cố Bá Trọng đang hỏi mấy vị đại phu về tình trạng của Cố Minh.
Vân Quán Ninh đến gần giường, chuẩn bị bắt mạch cho Cố Minh.
Vị cữu cữu này, nàng rất ít gặp,
Thực ra, Cố Bá Trọng có hai nhi tử một nữ nhi.
Đại cữu của Vân Quán Ninh là Cố Đại Gia, ngoài ý muốn đã mất lúc một tuổi.
Người biết chuyện này cũng không nhiều, nên vẫn cho rằng Cố Bá Trọng chỉ có một nhi tử và một nữ nhi.
Chính là mẫu thân của Vân Quán Ninh và Cố Minh.
Nhưng những người làm lâu năm ở Cố gia vẫn luôn gọi Cố Minh là nhị gia.
Về sau, mẫu thân của Vân Quán Ninh bị bệnh chết.
Cố Bá Trọng phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh, liên tiếp tiễn đưa một nhi tử và một nữ nhi, từ đó tính tình của ông ấy mới trở nên kỳ lạ.
Cố Minh là nhi tử được sinh khi Cố Bá Trọng đã già, từ nhỏ thân thể ốm yếu, chỉ lớn hơn Vân Quán Ninh bày tám tuổi mà thôi.
Suốt bao nhiêu năm hắn vẫn luôn nằm trên giường bệnh, vẫn chưa hề cưới thê tử sinh hài tử.
Người Cố gia sinh ra đều rất đẹp.
Bởi vì bị bệnh nhiều năm, nên sắc mặt của Cố Minh xanh xao, nhìn thoáng qua thì ốm yếu hơn người bình thường.
Sắc mặt càng trắng thì môi mỏng càng hồng.
Người ta nói ngoại sinh giống cữu, ngoại hình của Vân Quán Ninh và Cố Minh cũng có vài phần giống nhau.
Nàng duỗi ngón tay đặt lên trên mạch của Cố Minh.
Bên tai nghe thấy giọng của mấy vị đại phu trả lời: “Cố lão gia, đột nhiên bệnh của Cố Nhị Gia nghiêm trọng.
Chúng ta đã thảo luận một lúc nhưng cũng không có biện pháp.”
“Đúng vậy! Mặc dù mỗi năm khi mùa thu tới thì bệnh tình của Cố Nhị Gia đều nặng lên nhưng năm nay lại đặc biệt nghiêm trọng.”
“Bệnh tình của Cố Nhị Gia rất nguy hiểm, chỉ sợ…”
Khó có thể vượt qua được mùa đông này rồi.
Mấy vị đại phu nói tới đây đều im lặng, nhìn Cố Bá Trọng muốn nói lại thôi.
Trong ánh mắt của họ tràn đầy thương tiếc, Cố Bá Trọng cũng hiểu rõ.
Tay ông ấy ôm Viên Bảo đang run rẩy.
Chẳng lẽ cả đời Cố Bá Trọng ông thực sự không có duyên với nhi nữ?
Chẳng lẽ Cố gia ông thật sự tuyệt hậu sao?
Đầu tiên là mất đi trưởng tử, sau cũng mất nữ nhi, sau nữa bạn già cũng mất.
Ông cả đời này không cầu cái gì, không cầu giàu sang quyền thế, chỉ hi vọng tiểu nhi tử có thể yên ổn sống qua ngày.
Chỉ khi Cố Minh hết bệnh mới có thể kéo dài hương khói cho Cố gia.
Những năm gần đây, Cố Bá Trọng tự mình chăm sóc Cố Minh, mời bao nhiêu đại phu, thái y hết lòng điều trị cho hắn.
Nhưng ai ngờ, kết quả Cố Minh vẫn không sống được đến ba mươi, đây là muốn đi suối vàng gặp phu nhân bọn họ sao?
Để lại một lão già họm hẹm như ông ấy thì có ích gì?
Cánh môi Cố Bá Trọng run rẩy, không nói gì.
Mặc dù tính tình ông ấy kỳ lạ nhưng chưa bao giờ giống như hiện tại, toàn thân sợ hãi đến run rẩy.
Viên Bảo phát hiện ông ấy run rẩy, vội vàng đưa một viên kẹo cho ông ấy: “Thái lão gia, ăn viên kẹo, ngọt ngào sẽ không thấy khó chịu nữa.”
“Có mẫu thân của con ở đây, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho Cữu lão gia.”
Giọng trẻ con ngây ngô an ủi, lại khiến cho người xúc động.
Cố Bá Trọng gắng gượng nở nụ cười: “Viên Bảo ăn.”
Mấy vị đại phu nhìn thấy Viên Bảo chỉ cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp mắt!
Lại còn ân cần hiểu chuyện như vậy… phụ mẫu của nó cũng quá biết sinh biết nuôi dạy đi.
Không đúng, vừa rồi đứa nhỏ này gọi Cố lão gia là thái lão gia.
Nếu như vậy, đứa nhỏ này là hài tử của Minh Vương Phi?
Mọi người không phải không biết, Cố Bá Trọng là ngoại tổ phụ của Minh Vương Phi.
Nhưng không ai ngờ rằng, Minh Vương Phi bị cấm túc năm giống như đã chết lai có thể xoay người lấy lại được sủng ái.
Càng không nghĩ tới chính là hài tử của nàng đã lớn như thế này rồi.
Hài tử này là con của nàng và Minh Vương sao?
Cố Bá Trọng hít một hơi thật sâu, đặt hy vọng lên người Vân Quán Ninh.
Ở vương phủ dạy dỗ Viên Bảo lâu như vậy, ống ấy không phải không biết Vân Quán Ninh biết y thuật.
Chỉ là bệnh của Cố Minh bị lâu như vậy rồi, sợ là Hoa Đà sống lại…
Không dám tiếp tục nghĩ nữa, Cố Bá Trọng vừa quay đầu lại, Viên Bảo đang ở trong ngực đã vươn tay lau đi nước mắt ở khóe mắt của ông ấy: “Thái lão gia, đừng khóc.”
“Được, hài tử ngoan.”
Ông ấy không kìm được mà ôm chặt Vân Tiểu Bảo vào trong lòng.
Vân Quán Ninh chẩn bệnh rất cẩn thận.
Bởi vì bệnh tật kéo dài nhiều năm nên Cố Minh hơi gầy.
Nàng bắt mạch tay phải cho hắn xong lại chuyển sang tay trái.
Mấy vị đại phu tò mò đứng ở bên cạnh, không biết hóa ra Vương Phi còn biết y thuật.
Rất lâu sau, chỉ nghe thấy Cố Bá Trọng cẩn dè dặt hỏi: “Ninh Nhi, cữu cữu của con thế nào rồi?”
Vân Quán Ninh lắc đầu.
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Cố Bá Trọng lập tức nhạt đi, chắc là hiểu lầm ý của nàng là Cố Minh đã hết thuốc chữa.
Vì vậy, nàng vội vàng giải thích: “Ngoại tổ phụ đừng lo lắng.”
Nàng liếc nhìn mấy vị đại phu đang rướn cổ lên nhìn nàng.
“Các vị, vất vả rồi! Mời các vị đi về trước.
ở đây giao cho ta là được rồi.”
Nàng khách sáo gật đầu.
Lông mày Cố Bá Trọng nhíu chặt, nhanh chóng giãn ra, ra hiệu cho hạ nhân dẫn mấy tên đại phu này đi, đưa tiền xem bệnh rồi tiễn ra khỏi cổng.
Vân Quán Ninh nhắm chặt mắt, trong lòng mặc niệm: ta cần ống nghe.
Lúc mở mắt ra, trong không gian đã xuất hiện ống nghe.
Nàng thở dài, nói với Cố Bá Trọng: “Ngoại tổ phụ, con cần phải khám cẩn thận cho cữu cữu.
Trước tiên người mang Viên Bảo ra ngoài đi dạo giải sầu, hãy tin tưởng con con sẽ không để cữu cữu có việc gì đâu.”
Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.
Cố Bá Trọng dẫn Viên Bảo đi ra ngoài.
Vân Quán Ninh sợ rằng khi nhìn thấy nàng lấy thiết bị y tế ở trong không gian ra sẽ bị dọa sợ đến rớt cằm.
Nàng ra lệnh cho nha hoàn đi ra ngoài đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là nàng và Cố Minh.
Nàng lấy ống nghe ra, cẩn thận nghe phổi của Cố Minh.
Đột nhiên nôn ra máu, ngất xỉu?
Trái tim của hắn đập chậm và yếu hơn so với người bình thường.
Kết hợp với tình trạng mạch đập và tình hình bệnh tật nhiều năm của Cố Minh…
Về tổng thể thì Vân Quán Ninh đã có vài cái suy đoán.
Vấn đề này chỉ sợ là ở tim.
Rất có khả năng là viêm cơ tim.
Còn về phần đột nhiên nôn ra máu, vừa rồi nàng cũng xem qua, chắc là quanh năm uống thuốc làm tổn thương đến dạ dày.
Mà chén thuốc vừa rồi nha hoàn mang vào, hiệu quả của thuốc rất mạnh.
Người ta nói là thuốc thì có ba phần độc, quanh năm Cố Minh ngâm mình trong thuốc.
Loại thuốc gì cũng đã thử qua, như vậy dù có là dạ dày bằng kim cương cũng sẽ bị bào mòn mất.
Vân Quán Ninh cũng chỉ suy đoán, Cố Minh có phải là viêm cơ tim hay không thì vẫn chưa dám khẳng định.
Bởi vì bệnh trạng của viêm cơ tim rất giống với tình trạng của hắn, hơn nữa là viêm cơ tim mạn tính, cho nên hàng năm đều ở tình trạng sinh bệnh.
Các đại phu không có ống nghe nên không thể chẩn đoán chính xác được.
Trước mắt nàng cần biết chính xác rốt cuộc có phải là viêm cơ tim hay không?
Mà nguyên nhân gây ra bệnh viêm cơ tim này là gì, là virus hay là…
Nếu là do virus, rất có khả năng là trúng độc.
Chỉ là ở đây cũng không phải là bệnh viện ở thế kỷ hai mươi mốt, có rất nhiều cái không tiện.
Lông mày của nàng nhíu chặt, sợ chẩn đoán nhầm bệnh tình của cữu cữu, đành phải nhờ sự giúp đỡ của không gian.
Nếu như trong không gian xuất hiện thuốc mà thuốc này đúng là để điều trị viêm cơ tim, thì có thể khẳng định được suy đoán của nàng.
Nhưng ngược lại là không phải.
Nàng vừa mới nhắm mắt lại thì không gian đã cho nàng đáp án.
Sau khi nhìn rõ thuốc trong không gian, Vân Quán Ninh nhíu mày: “Thời khắc quan trọng, ngươi chơi ta à?”
Nàng cầm lên, nhíu mày nhìn thuốc ở trong tay.
Thuốc này lại là….