Như Mặc do dự hỏi: “Là cướp chứng cứ từ tay Hàn Vương một cách công khai, hay là ngấm ngầm giành lại từ chỗ Hàn Vương?”
“Cướp?”
Nghe được từ này, Mặc Diệp hơi không vui.
Hắn nhíu mày: “Bản vương là thổ phỉ hay sao?”
“Cướp” cái gì mà “cướp”, từ này không thích hợp chút nào.
Như Mặc ho nhẹ một tiếng: “Chủ tử, vậy người nói xem chúng ta nên làm gì đây?”
“Đi gọi nhị ca vào cung!”
Mặc Diệp hất cằm, cố ý dặn: “Nhớ kỹ, là mời chứ không phải đánh nhị ca ngất xỉu rồi khiêng vào cung.”
>
>
Như Mặc sờ lỗ mũi một cái: “Vâng, chủ tử”
Sao chủ tử biết mình định đánh Hàn Vương ngất xỉu rồi khiêng vào cung?
“Chủ tử, ngài mời Hàn Vương vào cung để làm gì?”
“Không lẽ muốn kết hợp với Hàn Vương?
“Hay là…
“Bản vương tự giành lấy.”
Mặc Diệp thong thả ung dung nói một câu.
Như Mặc: “… Chủ tử thông minh!”
Hắn ta lập tức nhận lệnh đi.
Một lát sau, Mặc Hàn Vũ hùng hổ tiến vào Ngự Thư Phòng: “Lão thất, thị vệ của đệ thật không hiểu phép tắc gì cả! Mời bản vương tiến cũng là mời như thế này sao?”
Mặc Diệp rời mắt khỏi tấu chương chất cao như núi rồi ngẩng đầu nhìn.
Vừa lúc thấy Mặc Hàn Vũ bị Như Mặc “mời” vào.
Nhưng hai tay của hắn ta bị trói, gương mặt phẫn nỗ: “Quả thật buồn cười! Bản vương là nhị ca của đệ! Đệ dám phân phó thuộc hạ làm vậy với bản vương?”
Một đầu dây được buộc vào hai tay hắn ta, còn đầu dây kia thì bị Như Mặc cầm…
Như Mặc dắt hắn ta vào cung như đang dắt trâu!
Mặc Diệp nhíu mày nhìn Như Mặc: “Làm việc kiểu gì đấy?”
“Chủ từ, người nói phải mời Hàn Vương tiến cùng một cách khách sáo”
Như Mặc vò đầu tỏ vẻ vô tội: “Những Hàn Vương không chịu phối hợp! Người nói không thể đánh Hàn Vương ngất xỉu nên thuộc hạ chỉ có thể làm vậy.”
Nói rồi, hắn ta đưa đầu dây kia cho Mặc Diệp.
Mặc Diệp nhận lấy: “Nhị ca, thuộc hạ không hiểu chuyện, đệ xin lỗi nhị ca thay hắn ta.”
Mặc Hàn Vũ hừ một tiếng đầy tủi thân: “Bản vương đang dùng bữa… Không ăn trưa được, đói bụng. Bản vương đang gặm đùi gà thì bị Như Mặc chưởng một cái, đùi gà rơi trên mặt đất.”
“Đùi gà to lắm! Tiếc quá!”
Hắn ta lắc đầu tiếc nuối.
“Tiểu Lương.”
Mặc Diệp lập tức sai bảo vệ Lương tiểu công công ở ngoài cửa: “Truyền lệnh! Nhớ chuẩn bị đùi gà! To một chút!”
“Mời nhị ca ngồi.”
Hắn kéo ghế ra, bảo Mặc Hàn Vũ ngồi xuốn nói chuyện.
Nhưng không có ý định cởi dây…
Lúc này cũng đã đến giờ dùng cơm trưa, Ngự Thiện Phòng đã chuẩn bị xong từ lâu.
Sau khi thức ăn được dọn ra, Mặc Hàn Vũ mới giật giật tay: “Đệ làm vậy thì bản vương ăn thể nào? Đệ muốn tự đút cho bản vương hay là Như Mặc đến làm?”
Gần đây Mặc Hàn Vũ lên cân không ít.
Sợi dây trói đôi tay mập của hắn ta, hằn lên mấy vệt đỏ.
Mặc Diệp cởi dây cho hắn ta: “Mời nhị ca!”
Mặc Hàn Vũ nhìn một bàn đầy thức ăn, nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng cầm một cái đùi gà cắn lên.
Vừa ăn vừa hỏi Mặc Diệp: “Lão thất, đệ không ăn sao?”
“Đệ chưa đói.”
Mặc Diệp chậm rãi lắc đầu, nhìn hắn ta với ánh mắt hứng thú: “Nhị ca, những thứ này ngon không?”
“Ngon chứ! Sao để không ăn?
Mặc Hàn Vũ đang ăn thì cảm thấy ánh mắt của Mặc Diệp có gì đó không đúng. Hắn ta do dự buông đùi gà: “Lão thất, có phải đồ ăn có vấn đề gì hay không?”
“Đừng nói là đệ tính kế bản vương đấy?”