Nhưng bóng người “sặc sỡ vừa rồi sao lại quen thuộc đến thế…
Thấy Vân Đinh Đinh gân cổ hét “bắt trộm”, Vân Quán Ninh vỗ vai nàng ấy nói: “Tam muội muội, muội đừng lo lắng! Tỷ đi lấy hầu bao về cho muội!”
Trộm?
Đó rõ ràng là bọn cướp, thổ phỉ!
Giữa ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử lại dám cướp công khai như vậy!
Lại còn cướp bạc ngay trước mắt Vân Quán Ninh nàng, không phải muốn chết sao?
“Muội ở đây chờ tỷ”
Vừa dứt lời, hình bóng của Vân Quán Ninh cũng nhanh chóng biến mất trước mắt.
Tên cướp đó mặc quần áo sặc sỡ, trái lại rất dễ nhận ra.
Dù có chạy nhanh trong đám người, nhưng ánh mắt của Vân Quán Ninh vẫn dán chặt trên người hắn ta. Chiếc váy dài này lúc chạy cũng hơi vướng víu, Vân Quán Ninh nghiến răng xé rách hai bên tà váy.
Váy bị xé rách đến đầu gối, chạy cũng tiện hơn nhiều.
Nàng nhấc váy, sải bước chạy nhanh như bay.
Tên cướp sặc sỡ đó nhìn thấy nàng đuổi theo ngày càng gần…
Trong lòng hắn ta vô cùng khâm phục, một nữ nhân lại có thể chạy nhanh như vậy!
Hắn ta chạy thục mạng, giống như con bươm bướm hoa đang chao đảo giữa dòng người.
Bị đuổi theo tận hai con đường, “bươm bướm hoa” vẫn không cắt đuôi được nàng… trái lại Vân Quán Ninh giống như mèo vờn chuột, cố tình chơi đùa hắn ta.
Thấy mình sắp đuổi kịp hắn ta, nàng lại chạy chậm lại để giữ khoảng cách giữa hai người.
Sau khi giữ khoảng cách được một đoạn, nàng chạy nước rút một trăm mét rồi lại xông lên, “bươm bướm hoa” cũng gần trong gang tấc.
Vân Quán Ninh lại dừng lại, giữ khoảng cách giữa hai người.
Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, tâm trạng của “bươm bướm hoa” cũng rất suy sụp.
Hắn ta kiệt sức, hoảng sợ chạy vào một… con đường chết!
Lần này đã bị Vân Quán Ninh chặn lại.
Phía trước là tường cao, phía sau là Vân Quán Ninh đang khoanh tay dựa vào tường, nhàn nhã ung dung nhìn hắn ta.
“Bươm bướm hoa” hết đường thật rồi, hắn ta quỳ gối xuống đất: “Không thì không oán gì! Chẳng phải chỉ là một cái hầu bao nhỏ thôi sao? Ta trả cho ngươi là được!”
Nữ nhân này đáng sợ quá!
Vì một cái hầu bao lại có thể đuổi hắn ta chạy gần hết cái kinh thành!
Làm cướp quả thật cũng khó quá, hắn ta không làm nữa!
“Bươm bướm hoa” ra sức vứt hầu bao lại, Vân Quán Ninh chụp lấy vô cùng chính xác.
Thấy “bươm bướm hoa” ngồi bệt dưới đất, cả người hắn ta đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc như trâu.
Vân Quán Ninh thong thả bước đến nói: “Này, tiểu tặc! Ngươi là người của bang Hắc Phong sao?”
Ban đầu nàng vẫn chưa nhận ra thân phận của tên tiểu tặc này.
Nhưng sau đó trong quá trình truy đuổi, nàng luôn cảm thấy quần áo của tên tiểu tặc này vô cùng quen thuộc… Nàng chợt nhớ ra, trước đây Độc Nhãn Long cũng mặc quần áo hoa hòe làm người ta rối mắt như vậy!
Trước đây nàng từng nói, đừng mặc đồ đen thui như con quạ đen như thế.
Độc Nhãn Long bèn “chấn chỉnh” lại cách ăn mặc của các thành viên trong bang Hắc Phong, tất cả đều đổi sang quần áo hoa hòe như vậy…
Vì thế nàng đã nhận ra, đây là thành viên của bang Hắc Long.
Thấy Vân Quán Ninh nhận ra hắn ta…
“Bươm bướm hoa” lại bắt đầu kiêu ngạo đáp: “Hừ! Nếu người đã biết ta là ai, vậy thì có lẽ cũng biết lão đại của bọn ta là ai! Chỗ dựa đằng sau lão đại bọn ta lại là ai!”
“Ta cảnh cáo ngươi, mau để ta đi, nếu không ta sẽ cho ngươi phải gánh lấy hậu quả.”
“Lão đại của ngươi là ai? Người đứng sau lão đại ngươi lại là ai?”
Vân Quán Ninh chống cằm hỏi.
“Người đứng sau lão đại ta chính là Minh Vương Phi!”
“Bươm bướm hoa” tự hào nói.
Vân Quán Ninh bật cười: “Vậy sao? Vậy ngươi đã gặp Minh Vương Phi chưa?”
“Ta…”
Hắn ta ấp úng như vậy, làm gì có vẻ đã từng gặp người quyền cao chức trọng như Minh Vương Phi?