Bây giờ Vân Quán Ninh và Như Yên đang ở trong tình trạng như người trong cuộc và người ngoài cuộc.
Như Yên có thể thấy được sự lo lắng, tình cảm của Mặc Diệp dành cho Vân Quán Ninh, nhưng bản thân Vân Quán Ninh lại…
Thực ra trong lòng nàng đã rõ rồi, nhưng nàng không thể vượt qua rào cản đó.
“Đừng nói nữa.”
Vân Quán Ninh lặng lẽ chặn lời của Như Yên lại: “Những chuyện này trong lòng ta tự hiểu.”
Mặc Diệp đối xử với nàng như thế nào, trong lòng nàng đã cân đo được.
“Vâng, thưa Vương phi.”
Như Yên vốn đang do dự muốn nói.
Nhưng thấy Vân Quán Ninh không muốn nghe nên nàng ấy cũng biết điều không nói thêm nữa, thay y phục cho nàng xong liền dìu nàng đi ra sân trước.
Từ xa, đã nghe thấy tiếng la hét dữ dội của Mặc Tông Nhiên từ đại sảnh: “Đồ khốn kiếp! Có phải là trẫm đã nuông chiều người quá rồi cho nên người mới ngỗ nghịch như vậy không hả?”
“Vậy mà lại có thể làm ra chuyện như thế này, trẫm còn cảm thấy mất mặt thay cho người nữa là!”
Có tin đồn rằng: hoàng đế mà gầm thét, kinh thành sẽ rung chuyển ba lần.
Không đâu, ngay cả khi trời đã về đêm. Với tiếng hét này của Mặc Tông Nhiên, khiến cho đèn ở kinh thành sáng thêm đôi chút nữa.
Trong đêm, chỉ nghe thấy không biết tiếng chó ở đâu, mà cứ sủa “gâu gâu” mãi.
“Xem ra phụ hoàng quả thực là rất tức giận.”
Vân Quán Ninh dừng bước chân lại: “Chỉ là ta không biết là Mặc Diệp làm phụ hoàng khó chịu, hay là Viên Bảo đã chọc giận phụ hoàng. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại gây nên động tĩnh lớn như vậy?”
Nghe có vẻ như là đang khiển trách Mặc Diệp đã làm ra chuyện khốn khiếp gì đó.
Nhưng khi nàng nghĩ kỹ lại chắc không phải là Mặc Diệp.
Dù sao thì khi Mặc Tông Nhiên tức giận, Mặc Diệp vẫn còn đang ở Thanh Ảnh Viện.
Cũng không thể là Viên Bảo được…
Viên Bảo là tâm can bảo bối của Mặc Tông Nhiên.
Ngay cả khi Viên Bảo có phạm lỗi, Mặc Tông Nhiên cũng chỉ cười ha ha dỗ dành nó, chứ làm gì mà lại tức giận như vậy?
“Thôi bỏ đi! Đi xem thử.”
Vân Quán Ninh cười khúc khích: “Nếu thật sự là Mặc Diệp bị mắng, bổn vương phi nhất định sẽ giơ tay tán thưởng, còn nhờ phụ hoàng trừng trị chàng thật nghiêm khắc!”
Như Yên: “… Vương phi, người cười trên nỗi đau của người khác như thế này có ổn không? Bởi vì người bị hôn mê bất tỉnh, nên từ tối hôm qua đến đêm nay, chủ tử không hề chợp mắt mà luôn ở cạnh bên giường người.”
Nàng ấy than oán thay cho chủ tử của mình.
“Được rồi.”
Vân Quán Ninh nhún vai: “Ý của ta là chỉ cần vỗ tay là được, đừng biểu hiện ra quá rõ ràng.”
Như Yên: “…”
Trong khi nói, hai người chủ tử và nô tỳ đã vào đến đại sảnh.
Vừa bước vào cửa, Vân Quán Ninh đã thấy Viên Bảo dựa vào bên cạnh Mặc Tông Nhiên.
Haiz…
Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài!
Miễn là nhi tử không bị la mắng thì mọi chuyện đều sẽ ổn.
Nhìn lại, rõ ràng là có… hai người đang quỳ gối trước Mặc Tông Nhiên?
Vân Quán Ninh dụi mắt, nghĩ rằng mình đã nhìn lầm rồi.
Nhìn kỹ lại, vẫn có hai người!
Ngoài Mặc Diệp, còn có Mặc Hàn Vũ “châu tròn ngọc sáng”!
Nàng nhớ hôm qua Mặc Hàn Vũ nói rằng hắn ta đã chọc giận Mặc Tông Nhiên, muốn đem một con gà quay đến để ta tội với Mặc Tông Nhiên…
Vân Quán Ninh nhìn vào bên chân của Mặc Hàn Vũ, con gà quay đã bị ném đến “thịt nát xương tàn”…