Vân Quán Ninh rống lên một câu.
Mặc Hàn Vũ giật mình, oan ức ngậm miệng lại.
Hai người này, quả thực là một đôi hung hăng.
“Ninh nhi…”
Mặc Diệp có hơi dè dặt: “Trời khuya gió lạnh, bản vương đưa nàng về trước có được không?”
“Không được!”
Vân Quán Ninh cau mày nhìn hắn, giọng điệu rất thất vọng: “Mặc Diệp, tự chàng ngẫm lại đi. Nếu như nhi tử về sau cũng giống như chàng, hở một tí là nổi máu tàn sát giết người như vậy, chàng sẽ thấy như thế nào?”
Hắn sẽ cảm thấy rất hãnh diện!
Nhi tử của hắn, dĩ nhiên là giống hắn!
Nhưng mà lời này, Mặc Diệp làm sao dám nói trước mặt Vân Quán Ninh chứ?
Hơn hết là nữ nhân đang đứng trước mặt hắn lúc này lại đang nổi nóng.
Nếu như hắn nói ra, Vân Quán Ninh nhất định sẽ đánh nổ đầu hắn mất!
“Bản vương biết lỗi rồi.”
Mặc Diệp cúi đầu nhận sai.
Mặc Hàn Vũ nằm trên đất, đăm chiêu nghĩ ngợi: “Quán Ninh, lão thất, cái gì nhi tử? Nhóc con mặt tròn như cục thịt đó không phải là con nuôi của hai người sao?”
“Ta bảo là người câm miệng!”
Vân Quán Ninh giận dữ, xông lên dặn dò Như Ngọc: “Đánh ngất hắn cho ta!”
“Vâng, Vương Phi.”
Như Ngọc đã sớm không chịu được Mặc Hàn Vũ làm ồn rồi, ngay lập tức nhào tới đâm một củ lên mặt Mặc Hàn Vũ.
Người kia lập tức nhắm mắt, ngất xỉu.
“Sớm đã không ưa ngươi rồi.”
Như Ngọc vẫy vẫy nắm đấm cảm thán.
Đêm nay, hắn bị chủ tử đạp cho một cú chính là bởi vì tên Mặc Hàn Vũ này… Ngặt nỗi hắn ta là Hàn Vương, Như Ngọc căm phẫn trong lòng lại không có cách nào động thủ.
Lần này thì được rồi, được chính Vương phi hạ lệnh, hắn ta đã có thể quang minh chính đại mà đánh!
Cảm giác đánh được Hàn Vương, quả nhiên rất là thoải mái.
Chẳng trách sao chủ nhân tức giận lại muốn tới đây đánh Hàn Vương tơi bời.
“Mặc Diệp, ta đang chờ lời giải thích của chàng.”
VC
Vân Quán Ninh lẳng lặng nhìn Mặc Diệp, giọng điệu cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều rồi: “Chuyện đêm nay, nếu như bị phụ hoàng biết được, chàng sẽ giải thích như nào đây?”
“Là hắn đáng bị đánh.”
Mặc Diệp lúc này mới đối diện với nàng.
Từ lâu hắn đã biết được Ninh nhi là một người cáu kỉnh, ương bướng cực kì.
Chuyện mà nàng đã quyết định, có chín con trâu cũng không kéo lại được.
Nàng luôn cáu kỉnh với hắn.
Cãi nhau hơn một năm rồi còn không thay đổi được.
Cho nên hắn có thể làm gì được chứ?
Chỉ có thể cúi đầu nhận sai, để nàng bớt giận.
“Theo như bản vương biết, hắn dám ở ngay trước mặt người khác, bảo người khác gọi hắn là cô gia gia.”
Tuy Mặc Diệp nhận lỗi, nhưng vẫn không có chút gì gọi là biết hối lỗi, còn bày ra dáng vẻ “lão tử đây làm đúng” đó mà nói: “Nàng là cô nãi nãi, hắn là cô gia gia, vậy bản vương là cái gì?”
Vân Quán Ninh: “…”
Hóa ra chính là vì chuyện này?
Vì Mặc Hàn Vũ kêu Bánh Bao gọi mình một tiếng cô gia gia?
Chẳng trách sao lúc người kia vừa mở miệng, mí mắt phải của Vân Quán Ninh đã giật kịch liệt.
Lúc đó còn nghĩ thầm dường như có gì đó không đúng, nhưng cũng không có để trong lòng.
Lại không ngờ rằng, nguyên nhân chính là vì thế,
“Có vậy thôi?”
Vân Quận Ninh có chút đau đầu.
“Là vậy đó.”
Mặc Diệp cố chấp nói.
“Lẽ nào không phải vì lý do khác như đêm nay hắn ta đã ở ngay trước mặt phụ hoàng lôi chàng xuống nước, khiến phụ hoàng còn muốn trách tội chàng hay sao?”
Vân Quán Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại.
“Không có, chỉ bởi vì chuyện này thôi.”
Mặc Diệp kiên trì đáp.
Vân Quán Ninh: “… Ha ha ha.”