Mặc Tông Nhiên thở dài một hơi, không thể làm gì khác ngoài việc đặt Viên Bảo xuống, ngồi xổm trước mặt thằng bé: “Haiz.”
Nếu ông dứt khoát muốn mang Viên Bảo đi, cơ bản là cũng không ai có thể ngăn cản được.
Nhưng mà Vân Quán Ninh vừa nhắc tới an nguy của Viên Bảo, ông lại không nữ cưỡng ép. Ai bảo đứa nhỏ này là đứa cháu càng được hoàng đế yêu thương như mạng sống chứ?
Mặc Tông Nhiên lựa chọn thỏa hiệp.
“Bảo bối Viên Bảo, con yên tâm, hoàng tổ phụ nhất định sẽ thường xuyên xuất cung tới thăm con. Về sau hoàng tổ phụ lại dẫn con đi chợ đêm nữa có được không?”
Hai ông cháu đêm nay đùa giỡn đến vô cùng phấn kích.
“Vâng hoàng tổ phụ, con chờ người!”
Viên Bảo cũng lưu luyến không muốn xa người kia, hôn một cái rõ kêu lên má của Mặc Tông Nhiên: “Hoàng tổ phụ nhất định phải giữ gìn sức khỏe thật tốt đó.”
Mặc Tông Nhiên đỏ hoe viền mắt, giống như sắp khóc.
Tiểu bảo bối này, quả thật là quá đáng yêu rồi!
“Được.”
Ông khịt khịt mũi cũng hôn lại Viên Bảo một cái, lúc này mới đứng lên nói: “Trẫm cũng nên hồi cung rồi!”
Hôm nay nói là xuất cung thăm Vân Quán Ninh, nhưng rốt cuộc lại đi chơi cùng với Viện Bảo hơn nửa đêm…
Thiết nghĩ Đức Phi đã tức đến điên rồi cũng nên.
Mặc Tông Nhiên ho khan một tiếng, đang muốn nói lại thấy Ngụy bá đã dắt Tô Bình Thiên đi vào.
“Hoàng thượng! Đã là giờ nào rồi, người nên hồi cung thôi!”
Tô Bỉnh Thiện lải nhải như mụ bà, có hơi oán giận mà luôn miệng không ngớt: “Đức Phi nương nương giận dữ chỉ thiếu việc hủy luôn cả Vĩnh Thọ cung thôi, nô tài cũng không chống đỡ được ạ!”.
“Hoàng thượng, nhanh chóng hồi cung thôi!”
Mặc Tông Nhiên bĩu môi: “Tô Bình Thiện, rốt cuộc ngươi là thái giám tổng quản của trẫm, hay là phi tử của trẫm vậy?”
Trình độ lải nhải này còn lợi hại hơn cả Đức Phi nữa cơ.
“Nôi tài đương nhiên là thái giám tổng quán của hoàng thượng!”
Tô Bỉnh Thiện dè dặt đến đổ mồ hôi hột: “Nhưng mà hoàng thượng, nếu như người không quay lại cùng, chỉ e là Đức Phi nương nương sẽ..”
“Được, trẫm biết rồi.”
Mặc Tông Nhiên bất đắc dĩ xua tay cản Tô Bỉnh Thiện lại: “Trẫm lập tức hồi cung được chưa.”
Lúc nãy ông còn đang cười nhạo nhi tử của mình viết văn xin lỗi rất có trình tự, viết rất hay.
Không biết chừng sau khi hồi cung, ông cũng phải chuẩn bị một bài xin lỗi như thế rồi… Mấy lời sau đó Tô Binh Thiện sắp nói, Mặc Tông Nhiên sao có thể không đoán ra được chứ.
Vừa mới cười nhạo Mặc Diệp.
Còn không nhanh chóng rời đi, sẽ tới lượt nhi tử của mình cười nhạo lão già như ông mất!
Mặc Tông Nhiên cũng không kịp nghĩ tới Viện Bảo nữa, gấp như chạy trốn mà rời khỏi.
Đám người Như Ngọc vẫn còn lo sợ quỳ gối.
Mặc Diệp nhìn về phía cửa phòng, tiến tới ôm Viên Bảo vào lòng, nói với ba người kia: “Thích quỳ lắm hả, vậy cứ quỳ hết đêm đi.”
Cả ba người đám Như Ngọc oan ức.
Rõ ràng người nghe trộm chính là năm người.
Một ông già, một đứa nhỏ với ba người tùy tùng.
Ông già thì hồi cung rồi, đứa nhỏ cũng được ôm vào ngực.
Chỉ có ba người tùy từng là bọn họ lại bị chủ nhân đối xử lạnh lùng như trời đông giá rét.
Viên Bảo cầm lấy ống tay áo của Mặc Diệp, chớp đôi mắt long lanh nói: “Phụ thân giả, hoàng tổ phụ hồi cung rồi, sẽ không bị đánh chứ?”
Mặc Diệp: “Ai dám đánh hoàng tổ phụ của con chứ?”
“Tổ mẫu Đức Phi á!”
Viên Bảo dù nhỏ nhưng tinh ranh, ánh mắt nhìn cũng toát ra vẻ “con đây biết tỏng hết rồi”.
Mặc Diệp: “… Có thể, có đó?”.
Đổi lại là người khác, tuyệt đối sẽ không dám đụng tới một đầu ngón tay của Mặc Tông Nhiên.
Nhưng mà nếu là Đức Phi, tình huống sẽ lại rất khác.
Trong lúc đó, ở Vĩnh Thọ cung, bầu không khí yên tĩnh không có lấy một tiếng động.
Mặc Tông Nhiên đứng ở ngoài cửa, thấp thỏm bất an: “Tại sao chỗ này lại không có động tĩnh gì hết vậy? Có khi nào Đức Phi trốn ở sau cửa, chờ trẫm đi vào sẽ đập một gậy không?”
Tô Bỉnh Thiện gãi đầu đáp: “Hoàng thượng, chắc không đâu?”
“Trẫm sẽ tin người một lần.”
Mặc Tông Nhiên liếc nhìn ông ta một cái lại nói: “Nếu như Đức Phi đánh trẫm, trẫm sẽ đánh ngươi!”
Tô Bỉnh Thiện: “…”
Tại sao người bị thương đều là ông ta vậy?
Hoàng thượng với Đức Phi là tình cảm chân thành, ông ta chính là rễ rác bên ngoài thôi.
Mặc Tông Nhiên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hít một hơi thật sâu mới nhỏ giọng dặn dò Tô Binh Thiện: “Mở cửa!”