Nam Cung Nguyệt và Tần Tự Tuyết đều là con dâu của Triệu hoàng hậu.
Nam Cung Nguyệt tính tình lạnh lùng, không lợi dụng được.
Tần Tự Tuyết vốn dĩ có thù oán với Vân Quán Ninh, nàng ta quả thật là một sự lựa chọn tốt. Nhưng mà bây giờ nàng ta đang bị cấm túc, cũng từ Doanh Vương phi đã biến thành một Tam Vương phi không đáng để chú ý nữa rồi.
Ngũ công chúa Mặc Du Du không quan tâm tới chuyện bên ngoài, cửu công chúa Mặc Phi Phi lại là con ruột của Đức Phi.
Hai người đó đều không thể dùng được.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Thục Phi cũng chỉ nghĩ ra được một người.
Ở Hàn Vương phủ.
Đêm nay Mặc Hàn Vũ nghỉ ngơi trong phòng cạnh hiên.
Thật sự hắn ta không phải là tự mình muốn ngủ ở đây, là bởi vì về tới tẩm điện thì cửa đã đóng chặt.
Hắn ta gọi rách cả cổ họng nhưng Chu Oanh Oanh cũng chỉ làm thin không nghe thấy.
Mặc Hàn Vũ hết cách, không thể làm gì khác hơn là tạm ngủ ở phòng cạnh hiên.
Vừa mới sáng sớm, nhân lúc Mặc Hàn Vũ còn chưa thức dậy, Chu Oanh Oanh đã lập tức thu dọn đồ đạc, định sẽ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày… Chờ vết thương của Mặc Hàn Vũ khỏe hẳn rồi thì nàng ta sẽ lại trở về.
Ai ngờ đâu vừa mới ra khỏi Vương Phủ đã bị người của Thụ Phi chặn lại.
“Thục mẫu phi mời ta vào cung làm gì?”
Chu Oanh Oanh cau mày hỏi.
Từ khi gả vào Hàn Vương phủ tới nay, mẹ đẻ của Mặc Hàn Vũ mất sớm, bình thường nàng ta ngoại trừ tới Khôn Ninh Cung ra thì cũng là tới Vĩnh Thọ Cung ngồi một chút.
Đúng là rất ít khi qua lại với Thục Phi.
Hôm nay, Thục Phi lại mời nàng ta vào cung để làm gì cơ chứ?
Trực giác mách bảo cho nàng biết, có chuyện khác thường thì chắc hẳn có âm mưu bên
trong.
Người đến chuyển lời là Lại ma ma của Thục Phi.
“Hàn Vương phi cũng biết Đức Phi nương nương bị hoàng thượng cấm túc, bây giờ gánh
nặng hậu cung đều đặt trên đầu của nương nương nhà nô tỳ.”
Lại ma ma cười nói: “Nương nương bận quả không qua tới được, xin mời Hàn Vương Phi tiến cung bàn chuyện.”
Xin nàng ta tiến cùng bàn chuyện?
Chu Oanh Oanh nghĩ thầm, ở trên nàng ta còn có Nam Cung Nguyệt, dưới có Tần Tự Tuyết và Vân Quán Ninh.
Cho dù muốn vào cung bàn chuyện thì làm sao cũng không tới lượt nàng ta.
Dù sao có ai mà không biết, nàng và Mặc Hàn Vũ là đối phu thê ngốc nghếch, là loại ngốc nghếch mà có đào cũng không có chút bản lĩnh nào chứ.
Thục Phi cố ý phái người tới mời nàng tiến cung, mục đích đã rất rõ ràng.
Chu Oanh Oanh không chút biển sắc nhìn Lại ma ma, nở nụ cười nói: “Nếu Thục mẫu phi đã cho đòi, bổn vương phi nhất định không thể không tới rồi.”
“Bổn vương phi vốn dĩ dự định sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến.”
“Như này đi, Lại ma ma đứng đây chờ một lát.”
Nàng nhìn lại y phục già dặn của mình rồi nói: “Ăn mặc như này này mà tiến cũng gặp Thục mẫu phi quả thật là bất kính với người.”
“Chờ sau khi bổn vương phi thay đồ xong đã, rồi mới tiến cung.”
Lại ma ma đứng ngoài cửa đợi.
Chu Oanh Oanh cau mày, quay trở lại vương phủ.
Nha hoàn thân cận của nàng là Đang Nhi nhỏ giọng nói: “Vương Phi, Thục phi nhất định là không có ý tốt đầu. Chi bằng chúng ta cáo ốm, không tiến cung nữa?”
Nàng ta sợ Vương Phi của mình không đánh lại Thục phi.
“Lúc nãy Lại ma ma đều đã nhìn thấy ta rồi, làm sao cáo ốm được?”
Chu Oanh Oanh vào phòng thay y phục: “Ngươi lập tức tới Minh Vương phủ một chuyến”
“Nói việc này lại cho Ninh nhi, bổn vương phi luôn cảm thấy Thục phi đang có âm mưu gì đó…”
Sau khi thay đồ xong trở ra ngoài, Lại ma ma vẫn luôn đứng ở đó.
Chu Oanh Oanh theo bà ta leo lên xe ngựa, nhưng nha hoàn Đang Nhi lại đi về hướng khác.
Lại ma ma sinh lòng cảnh giác: “Hàn Vương phi, như thế?”