Hắn rất hiếm khi nhìn thấy Vân Quán Ninh có thời khắc lười biếng như này.
Thời khắc thấy nhiều nhất chính là những lúc nàng như thể một con mèo bị giẫm lên đuổi.
“Thời gian còn dài, đây chính là giây phút để nàng biết một Mặc Diệp chân chính.”
Mặc Diệp ngậm lấy môi, tản đi bớt lệ khí khắp người. Hắn nở một nụ cười trong vắt khiến bản thân lúc này như trở thành một tài tử bình thường, chứ không còn là một Minh Vương cao cao tại thượng nữa.
Không có danh phận “Minh Vương” đó, hắn chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường.
Là một nam nhân bình thường sẽ vẽ tranh cho hiền thê của mình.
Vân Quán Ninh năng quai hàm khẽ cười hỏi: “Vậy chàng còn biết cái gì nữa?”
“Bản vương biết quá nhiều thứ, nhưng mà…”
Lời còn chưa nói xong, đã nghe Viên Bảo bên kia thốt lên một tiếng: “Úi cha trời đất ơi!”
Sắc mặt của Vân Quán Ninh thoáng thay đổi, vội vã đứng lên.
Không để ý tới Mặc Diệp vẫn còn đang vẽ tranh, nàng đã vội vàng chạy qua phía của Viên Bảo: “Nhi tử, con sao thế?”
Viên Bảo quay người lại: “Mẫu thân…”
Nhìn thấy bộ dạng của nó, Vân Quản Ninh không nhịn được cười đến mức cong cả eo.
“Ôi mẹ ơi! Buồn cười quá đi mất! Con trai, con định sau này cứ như vậy gặp người ta à?”
Vân Quán Ninh cười nghiêng nghiêng ngả ngả.
Mặc Diệp nghe thấy tiếng cười cũng vội vàng bỏ bút xuống lại gần: “Sao vậy?”
Nhìn thấy bộ dạng của Viên Bảo, lại nhìn dáng vẻ cười đến mức chảy cả nước mắt của Vân Quán Ninh, Mặc Diệp cũng không nhịn được cúi đầu cười.
Viên Bảo yếu ớt nói: “Phụ thân giả, mẫu thân, rốt cuộc con có phải là con ruột của hai người không vậy?”
Lúc nãy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó còn trắng trẻo sạch sẽ, trên mặt chỉ dính một chút bùn.
Nhưng vừa rồi không biết thứ gì đã phát nổ làm cả khuôn mặt của nó dính đen như mực.
Chỉ có đôi mắt to sáng lấp lánh là còn chớp mắt.
Đứng dưới ánh mặt, khuôn mặt của nó trở nên đen xì, đôi mắt cũng lấp lánh hơn.
Giống như một cục than đen đã thành tinh vậy.
“Con trai.”
Mặc Diệp cười đến mức mỏi cả miệng: “Con quên rồi à? Con vẫn luôn gọi ta là phụ thân giả mà! Cho nên con không phải con ruột của Bổn vương, đợi Bổn vương cười đủ đã rồi nói sau.”
Viên Bảo nói với vẻ mặt vô tội: “Vậy được ạ, sau này ta sẽ không gọi là phụ thân giả nữa.”
“Ta sẽ gọi ngài là Vương gia.”
Mặc Diệp như là bị người khác điểm huyệt, nụ cười trên mặt lập tức trở nên cứng đờ.
“Vậy sao mà được chứ?”
Tuy bây giờ Viên Bảo chỉ gọi hắn là phụ thân giả, nhưng ít nhất còn có chữ “phụ thân”…
Khó khăn lắm mới được gọi là “phụ thân giả”, hắn còn đang định nhân lúc còn nóng để Viên Bảo thừa nhận người phụ vương là hắn đây.
Nếu vì nụ cười này hôm nay mà trực tiếp đánh mất cơ hội này, ngay cả tiếng “phụ thân giả” cũng không gọi nữa, vậy bao nhiêu kế hoạch của hắn phải làm sao đây?
“Ninh Nhi, không được cười nữa!”
Mặc Diệp nghiêm túc nhìn Vân Quán Ninh: “Viên Bảo là bảo bối của Bổn vương, sao nàng có thể cười nó chứ? Có người mẫu thân nào như nàng không hả?”
Vân Quán Ninh: “…”
“Nàng còn không mau nhìn xem thứ trên mặt con trai là cái gì, có thể rửa sạch được không?”
Mặc Diệp nói với nàng: “Lỡ như không rửa sạch được thì phải làm sao bây giờ?”
“Chàng có bản lĩnh như vậy thì chàng tự mình xem đi.”
Vân Quán Ninh hừ nhẹ một cái, ngồi xổm xuống kéo Viên Bảo vào lòng: “Con trai, để mẫu thân xem nào.”
Nàng thử dùng tay lau nhẹ lớp bụi màu đen trên khuôn mặt của nó, phát hiện trên ngón tay toàn là lớp bụi màu đen…
Có thể thấy rằng cái thứ này có thể rửa sạch được.
Vân Quán Ninh thở dài một cái, nàng nhìn cái hố bị nổ tạo thành dưới bụi hoa kỳ lạ hỏi: “Viên Bảo, con làm gì ở đây vậy?”
“Con đang bận giúp phụ thân giả.”
Viên Bảo vô tội nói: “Phụ thân giả vẫn chưa chế tạo ra thuốc nổ.”
“Nên con đã giúp ông ấy chế tạo.”