Bà ta cầm tách trà lên, dựa vào ghế, thản nhiên nói: “Không phải chỉ có hai lần canh thôi sao? Bổn cung không uống canh của nàng ta, có thể mất mấy cân thịt được à?”
Thái độ này Vân Quán Ninh thật sự không ngờ tới.
Chẳng lẽ Đức phi không giận sao?
Không đến tìm Mặc Tông Nhiên để tố cáo à?
“Mẫu phi bị làm sao vậy?”
Vân Quán Ninh rất tò mò.
Nếu Thục Phi đã có thể trước khi rời đi nói ra câu “sớm muộn gì cũng bị Đức Phi chọc tức chết”, có thể thấy rằng Thục Phi đã bị đánh bại, chán nản rời đi.
“Bổn cung nói không làm thì không làm.”
Bà ta nhướng mày: “Việc này không cần bổn cung nói với hoàng thượng, hoàng thượng sẽ tự mình biết thôi.”
“Đến lúc đó, xử lý nàng ta như thế nào cũng thật sự rất khó nói! Tình hình cụ thể có thể noi gương từ hoàng hậu!”
Mặc Phi Phi bật cười: “Nên Thục Phi nương nương đã bị kinh sợ, sắc mặt tái nhợt chạy đi mất!”
“Mẫu phi thật lợi hại.”
Vân Quán Ninh giơ ngón tay cái lên.
“Cũng không nhìn xem nhìn bổn cung là ai.”
Đức Phi khẽ hứ một tiếng: “Con tới đây làm gì?”
Vân Quán Ninh nhấp một ngụm trà, sau đó mới chậm rãi nói: “Phụ hoàng nói rồi, nếu như có thể làm mẫu phi hạ hỏa, không giận ngài ấy nữa.”
“Ngài ấy sẽ đồng ý với con một điều kiện! Vì vậy con đến để thực hiện một giao dịch với mẫu phi.”
“Nghe có vẻ giống như con đã thực hiện một giao dịch với hoàng thượng hơn nhỉ?”
Ngày thường trông Đức Phi ngốc, nhưng thực tế thì bà ta không hề ngốc.
“Con có thể thỏa thuận với phụ hoàng, cũng có thể thỏa thuận với mẫu phi.”
Vân Quán Ninh tràn đầy tự tin: “Nếu mẫu phi không giận dỗi phụ hoàng nữa, sinh thần người năm nay con nhất định sẽ cho người một bất ngờ siêu lớn!”
Bất ngờ?
Ánh mắt Đức Phi lóe lên: “Bất ngờ gì?”
“Nếu như đã là một bất ngờ, thì đương nhiên con cũng không thể nói được.”
Vân Quán Ninh nghiêng đầu, khăng khăng muốn bán cái sự tò mò này.
Biết rằng không thể nào cạy miệng nàng được, Đức Phi cũng chỉ đành từ bỏ.
Bà ta đồng ý yêu cầu của Vân Quán Ninh, sau khi nhìn nàng đi ra ngoài, bà ta mới bí mật hỏi Mặc Phi Phi: “Con có biết thất tẩu tẩu của con định tặng bất ngờ gì cho bổn cung không?”
Mặc Phi Phi đại khái cũng đã đoán được.
Nhưng Vân Quán Ninh muốn giữ bí mật, nàng ấy đương nhiên cũng sẽ không phá đám.
“Nếu như thất tẩu tẩu nói là có bất ngờ, thì chắc chắn là bất ngờ rồi? Mẫu phi còn hỏi cái gì nữa? Đến lúc đó không phải là sẽ biết thôi sao?”
Nàng ấy đứng dậy và chuẩn bị rời đi: “Nhi thần không phải con giun trong bụng thất tẩu tẩu, con không biết.”
Mặc Phi Phi chuồn mất.
Đức Phi: “… Hai đứa khốn nạn này!”
Tuy nhiên, Vân Quán Ninh có thể mang đến cho bà ta bất ngờ gì?
Đức Phi nằm trên ghế, trong đầu đầy những suy nghĩ lung tung…
Vào buổi chiều, Đức Phi đích thân đi một chuyến đến Ngự Thư Phòng để “bắt tay làm hòa” với Mặc Tông Nhiên.
Mặc Tông Nhiên ngay lập tức hạ chỉ bán hôn cho Mặc Hồi Phong và Vân Đinh Lan.
Thánh chỉ này đã làm dấy lên một làn sóng cực lớn ở kinh thành!
Mọi người đều cho rằng Mặc Hồi Phong đã hoàn toàn suy đổ rồi. Từ Doanh Vương đã trở thành Tam Vương gia, lại bị cấm túc lâu như vậy, chắc là không còn hy vọng trở mình lần nữa rồi.
Ai mà ngờ được rằng Mặc Tông Nhiên lại đột nhiên hạ thánh chỉ này.
Rốt cuộc là đang cho Mặc Hồi Phong một cơ hội thay đổi, hay là người mà trong lòng ông ấy hướng tới vẫn luôn là Mặc Hồi Phong?!
Nói chung, có rất nhiều ý kiến khác nhau.
Tuy nhiên, thánh chỉ này đối với Văn Chấn Tung mà nói chính là sét đánh giữa trời quang.
Sau khi Mặc Hồi Phong suy đổ, ông ta lập tức vạch rõ quan hệ với hắn ta.
Khoảng thời gian này, ông ta đã rất cố gắng để lấy lòng Mặc Diệp…