Chỉ thấy trên tà váy Vân Quán Ninh toàn là máu!
Vừa rồi nàng đi vội quá, không ngửi thấy mùi máu tanh trên người.
Bây giờ dừng lại, mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc vào mũi, Vân Quán Ninh cau mày thật chặt.
Đây là máu của Tổng Tử Ngư!
Nhìn vào ánh mắt đầy kinh sợ và lo lắng của Mặc Diệp… Vân Quán Ninh ra vẻ không sao cười cười, cúi đầu nhìn vết máu trên váy mình: “Mẹ kiếp! Ta nói thảo nào lại như vậy.”
“Suốt dọc đường, người qua đường đều nhìn ta chằm chằm, hóa ra là vì cái này!”
Dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của nàng làm Mặc Diệp cau mày chặt hơn.
“Ninh Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc Phi Phi cũng lôi Cố Minh bước đến gần.
Nàng ta thấy vết máu trên váy Vân Quán Ninh, sợ đến mức bịt mắt lại nói: “Thất tẩu tẩu, tỷ, tỷ đi mổ lợn hay sao vậy?”
Vân Quán Ninh: “…”
Cố Minh dịu dàng hỏi: “Ninh Nhi, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Cửu cửu.”
Vân Quán Ninh ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta, nũng nịu nói: “Con định đến đón Viên Bảo sớm một chút.”
“Nào ngờ giữa đường gặp một… ông lão lên núi đốn củi bị ngã gãy chân!”
Lúc này “ông lão Tống” đang thấy hơi ngứa tai.
“Ông lão đó rất đáng thương! Không ai giúp ông ấy cả! Chẳng phải con biết y thuật sao? Vì vậy con đã chữa trị giúp ông ấy, bây giờ mới chạy đến đây đón Viên Bảo được.”
Nàng khẽ thở dài một hơi: “Ông lão đó bị thương rất nặng.”
“Con lại vội đi, cho nên không để ý y phục mình dính toàn là máu.”
“Chẳng trách trên đường đi ánh mắt mọi người nhìn con rất kỳ lạ, hóa ra là vì chuyện này!”
Cố Minh gật đầu nói: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.”
Vân Quán Ninh than vãn trong lòng: Đây đâu phải là cứu một mạng người? Rõ ràng là người ta đã cứu nàng mấy lần… lần này Tống Tử Ngư bị thương cũng vì nàng!
Trong lòng nàng thật sự rất áy náy.
Mặc Diệp kéo nàng đứng dậy nói: “Đi rửa mặt thay y phục trước đã.”
“Ngộ nhỡ Viên Bảo nhìn thấy, thằng bé lại lo lắng nữa!”
Con trai nhà mình giống như một ông cụ non.
Trông còn nhỏ nhưng thằng bé lại hiểu chuyện hơn những đứa trẻ bình thường nhiều.
Vân Quán Ninh vội gật đầu, đi về phía hậu viện.
Trước đây nàng đưa Viên Bảo bỏ nhà ra đi đến Cố gia ở, cũng để lại rất nhiều đồ dùng, bao gồm cả y phục ở Cố gia. Hậu viện vẫn còn giữ lại tẩm viện của nàng và Viên Bảo.
Mặc Diệp đã đón Viên Bảo đến.
Lúc Vân Quán Ninh ra ngoài, hắn đang hỏi chuyện Mặc Phi Phi: “Muội tự về cung, hay là bọn huynh đưa muội về cung?”
“Muội tự về là được rồi!”
Mặc Phi Phi ngập ngừng một lát: “Trời cũng không còn sớm nữa! Các huynh về trước đi!”
Mặc Diệp nhìn nàng ta chằm chằm: “Về cung sớm đi, cửa cung sắp đóng rồi.”
“Muội biết rồi mà!”
Mặc Phi Phi xua tay, nhìn theo một nhà ba người họ rời đi.
Ra khỏi Cố Phủ, thấy Mặc Diệp cau mày, dáng vẻ đầy tâm sự, Vân Quán Ninh không nhịn được hỏi: “Chàng làm sao vậy?”.
“Không sao.”
Mặc Diệp không muốn nói.
Vân Quán Ninh cau mày: “Không có chuyện gì sao lại có vẻ nhiều tâm sự vậy?”