“Bổn vương không sao.”
Sau khi lên xe ngựa, Mặc Diệp dứt khoát chống cằm, giả vờ chợp mắt.
Vân Quán Ninh cũng không tiện hỏi thêm, nàng bèn hỏi Viên Bảo hôm nay đã học gì.
“Mẫu thân, hôm nay thái lão gia đã dạy con biết thế nào là nói dối không chớp mắt!”
Vân Quán Ninh thích thú: “Sao thái lão gia lại dạy con cái này?”
“Bởi vì thái lão gia tính toán như thần, biết trước mọi chuyện, người ấy biết tối nay phụ thân giả sẽ nói dối không chớp mắt, cho nên mới cố tình dạy con cái
này.”
Viên Bảo nói năng hùng hồn.
“Xùy.”
Vân Quán Ninh bị chọc cười.
Trước tiên không nhắc đến những chuyện khác, Cổ Bá Trọng quả thật đã hết lòng hết dạ dạy dỗ Viên Bảo.
Đứa trẻ chưa được bốn tuổi đã liên tục thốt ra những câu thành ngữ như thế
này.
Mặc Diệp cũng không nhịn được nữa, chỉ đành mở mắt ra, bất lực nhìn Viên Bảo: “Nhi tử, bản lĩnh mồm mép lanh lợi này của con học theo ai đó?”
“Di truyền!”
Viên Bảo không nghĩ ngợi chút nào đáp.
Mặc Diệp: “…phụ thân lại không nhớ phụ thân là người như vậy.”
“Con cũng đâu phải di truyền từ người đâu.”
Viên Bảo chớp chớp mắt: “Phụ thân giả, người ăn nói vụng về, đến bây giờ còn chưa giải quyết được mẫu thân con”.
“Đương nhiên là con di truyền từ mẫu thân con rồi!”
Thằng bé khẽ hừ một tiếng, sau đó lại dúi đầu vào lòng Vân Quán Ninh: “Mẫu thân, con nói đúng không?”
Xùy.
Đứa nhóc lanh lợi này!
“Đúng đúng đúng, Viên Bảo nhà ta nói đúng lắm!”
Vân Quán Ninh bật cười khanh khách.
Mẹ con hai người ôm nhau, vô cùng thân thiết, tiếng cười nói vang lên không ngớt.
Mặc Diệp nắm chặt vạt áo, ngồi bên cạnh một mình, giống như người cô đơn… người ta thường nói con trai thích bám mẫu thân, mẹ con hai người đúng là đang đồng lòng bắt nạt hắn!
Rất nhanh đã đến một ngày trước khi Vân Đinh Lan gả vào phủ Tam Vương.
Cho dù đám người Vân Chấn Tung không muốn đi chăng nữa, nhưng thánh chỉ đã ban, cũng đành phải ngoan ngoãn lo liệu hôn sự.
Mặc Hồi Phong bây giờ không còn là Doanh Vương cao ngạo nữa, chẳng qua chỉ là một Tam vương gia không có phong hào mà thôi.
Như suy cho cùng vẫn là con cháu hoàng thất.
Cho nên Vân Đinh Lan gả vào phủ Tam Vương làm trắc phi, chuyện này cũng phải làm cho ra trò.
Tuy Vân Quán Ninh là con gái đã gả đi, nhưng trước một ngày vẫn phải về Phủ Ứng Quốc công giúp đỡ. Dù sao người xuất giá cũng là “muội muội ruột” của nàng!
Vân Đinh Đinh vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài.
Cho đến khi Vân Quán Ninh vào Phú Quốc Công nàng ấy mới vui mừng ra ngoài gặp Vân Quán Ninh.
“Đại tỷ tỷ…”
Nàng ấy gặp Vân Quán Ninh mới lộ ra nụ cười tươi tắn: “Muội biết đại tỷ tỷ làm như vậy là vì tốt cho muội!”
“Vậy muội định cảm tạ tỷ thế nào?”
Vân Quán Ninh đưa tay véo mũi nàng ấy.
Kể từ sau khi Vân Đinh Đinh xảy ra chuyện, nàng ấy vẫn luôn trốn trong phòng mình, chưa từng đặt chân ra ngoài nửa bước. Đến độ tuổi cập kê nhưng lại ít giao du với bên ngoài, giống như đóa hoa chưa nở lại sắp tàn, không có chút sức sống.