“Ừm, Tam vương phủ thật có hơi quá đáng.”
Như này sao gọi là giá y được?
Rõ ràng chỉ là một mảnh lụa mỏng.
Bởi vì Vân Đinh Lan gả vào Tam vương phủ làm trắc phi, chứ không phải là Vương Phi.
Trắc phi, cũng giống như thiếp vậy.
Từ cổ chí kim, chỉ có chính thất mới được mặc giá y đàng hoàng, thê thiếp thì không được sự sủng ái đó, cũng chỉ có thể mặc một tấm lụa hồng phấn…
Cho nên giá y mà Tam vương phủ đưa tới cho Vân Đinh Lan chỉ là một mảnh giá y hồng nhạt. Mà độ mỏng của tấm vải lụa này cũng hơi quá trong suốt, có thể thấy rõ ràng bên trong mặc gì.
“Đây rõ ràng là sỉ nhục ta!”
Vân Đinh Lan tức giận giậm chân.
Vân Quán Ninh nhìn tấm lụa mỏng trong tay, suy ngẫm một hồi.
Tuy rằng Vân Đinh Lan là làm thiếp, nhưng mà nếu Mặc Hồi Phong thật sự sủng ái nàng ta thì vẫn có thể chuẩn bị cho nàng ta giá y đàng hoàng.
Dù sao cũng là xuất giá.
Là ngày trọng đại và hạnh phúc nhất trong đời của mỗi một nữ tử.
Lại mang tới đống vải thưa này… Cũng không biết là Mặc Hồi Phong cho phép, hay là ngầm đồng ý, hoặc cũng có thể là có người gạt Mặc Hồi Phong cố ý làm khó dễ Vân Đinh Lan.
Người này là ai, không cần nói cũng biết.
Ngoại trừ Tam Vương Phi Tần Tự Tuyết, còn có thể là ai nữa?
Vân Quán Ninh cảm thấy vui thích trong lòng.
Cũng không cần phải nàng đích thân tạo xích mích.
Xem ra chuyện đầu tiên mà Vân Đinh Lan sau khi được gả vào Tam vương phủ sẽ làm sẽ là đầu một trận với Tần Tự Tuyết rồi.
“Một mảnh giá y hồng nhạt cũng chẳng sao. Dù sao thì ngươi là làm trắc phi, mặc giá y chính thống sẽ khiến nhiều người đàm tiếu.”
Vân Quán Ninh chậm rãi nói.
Nói xong lại ở trước mặt Vân Đinh Lan mà mặc giá y đó lên người của nàng ta, nói: “Nhưng mà cũng chất lượng lắm nha, quả thực khiến người ta có cảm giác như một cái màn che vậy.”
“Còn nữa, người nhìn thử đi, một tấm lớn như này… Đều có thể chứa được hai người như ngươi.”
Mỗi một câu nói đều khiến sắc mặt của Vân Đinh Lan đen thêm một phần.
Vân Quán Ninh trả lại giá y vào tay của người kia, nói: “Nhị muội, ngươi là còn chưa có gả vào Tam vương phủ đã chịu đựng sự ghét bỏ của người ta rồi.”
“Nếu như người không làm uy, về sau sẽ không được sống yên ổn ngày nào đâu.”
Tạo xích mích rõ ràng như vậy.
Vậy mà Vân Đinh lan lại dính phải chiêu này.
Không phải nàng ta không biết là Vân Quán Ninh đang cố ý tạo ly gián.
Nhưng mà gặp phải tình huống như này, có ai mà không tức giận?
Mặc dù Vân Quán Ninh gây xích mích, nhưng mà nàng cũng là đang nói sự thật.
Nếu không nhận lần này mà ra uy, chỉ e là ngày khác lại bị người khác mặc sức mà dày vò.
“Đại tỷ có kiến nghị gì tốt không?”
Vân Đinh Lan nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Cho người này một lời đề nghị?
“Chuyện này không tốt đâu.”
Vân Quán Ninh cười.
“Tỷ là đại tỷ của ta, có gì mà không tốt chứ? Hơn nữa, nếu như ta ở Tam vương phủ không ngóc đầu lên được, vậy làm sao có thể giúp tỷ đối phó với Tần Tự Tuyết?”
Vân Đinh Lan giận dữ, ngay lúc này nàng ta đang ôm một bụng tức giận, chỉ muốn phát tiết ra ngoài.
“Vậy cũng tốt.”
Vân Quán Ninh “bất đắc dĩ” lắm mới nói: “Thực ra chuyện này, ta cảm thấy sẽ không phải là chủ ý của Mặc Hồi Phong.”
“Dù sao hắn cũng là Vương gia, nếu như làm khó dễ để người mặc mấy thứ này ngược lại sẽ khiến hắn mất mặt, cho nên người làm khó dễ ngươi là ai, thật ra chỉ đoán thôi cũng biết.”
Nàng liếc nhìn qua Vân Đinh Lan một cái.
Nhìn thấy khuôn mặt người kia vặn vẹo đến khó coi, hai tay siết chặt, gằn lên từng chữ một: “Tần! Tự! Tuyết!”