“Năm nay người bao nhiêu tuổi rồi? Là người của Vương phủ? Hay là người của Tần gia? Ngươi đã đi theo Tần Tự Tuyết bao lâu rồi?”
Mỗi câu hỏi đều nằm ngoài sức tưởng tượng của bà lão.
Bà ta không ngờ rằng Minh Vương phi lại kiểm tra “hộ khẩu” của bà ta.
Còn chưa nghĩ xong phải trả lời nàng như thế nào, bà ta đã nghe thấy Vân Quán Ninh hỏi tiếp: “Chi tiêu mỗi tháng của người là bao nhiêu tiền? Trong nhà còn có người nhà không?”
Bà lão: “…”
Trong đầu là một mớ hỗn độn.
Rốt cuộc là Minh Vương phi muốn làm gì vậy?
Không cho bà ta cơ hội trả lời, Vân Quán Ninh lại vỗ vai bà ta: “Không sao đâu, chẳng qua là bổn vương phi tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Bà lão vô cùng kinh hãi.
Đây gọi là tùy tiện hỏi sao?
Không lẽ là Minh vương phi định hỏi ra người nhà của bà và giết hết gia đình
của bà ta sao?
Chân Bà lão mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt nàng: “Minh vương phi, xin người hãy thương tình! Trong nhà nô tỳ trên có mẹ già dưới có con
nhỏ…”
“Bổn vương phi cũng đâu có làm gì ngươi, ngươi cầu xin cái gì chứ?”
Vân Quán Ninh cau mày.
Vân Đinh Lan tóm lấy bộ giá y rồi ngắt lời họ: “Đại tỷ, trước mắt tỷ mau giúp muội quyết định đi!”
“Rốt cuộc là muội nên làm gì bây giờ!”
Nàng ta lo lắng nhìn bộ giá y: “Đây là giá y của vương phi, lại là màu đỏ thuần, làm sao muội có thể mặc được?”
“Nhưng nếu không mặc, muội lại phải mất mặt!”
Tóm lại, Tần Tự Tuyết đã đem đến cho nàng ta một vấn đề hóc búa!
Nếu ráng vươn cổ mặc giá y thì sau lưng sẽ bị quy vào tội “phạm thượng, có tâm tư bất chính, ngấp nghé vị trí vương phi”.
Không chỉ hoàn toàn đứng về phía đối diện với Tần Tự Tuyết, mà ngay cả toàn bộ trên dưới kinh thành cũng đều sẽ biết chuyện này. Không nói tới việc Mặc Hồi Phong có tức giận hay không, nhưng Triệu hoàng hậu mà biết nhất định sẽ không buông tha cho nàng ta!
Còn nếu rụt cổ lại không mặc nó.
Vậy chẳng lẽ nàng ta phải thực sự mặc bộ giá y bằng vải mỏng màu hồng lộ liễu đó sao?
Trước mắt đã lỡ giờ lành rồi, nếu nàng ta ăn mặc như vậy mà xuất giá, thì sau này Vân Đinh Lan nàng ta làm sao có thể đi gặp ai được nữa?!
Vân Đinh Lan đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nàng ta giống như một tên tội phạm đã bị ép vào ngõ cụt.
Trước mặt là ngõ cụt, sau lưng lại là truy binh…
Vân Quán Ninh chống cằm trầm ngâm.
Nàng không ngại để Vân Đinh Lan bị mất mặt, cũng như không ngại để nàng ta bị gán cái tội danh đó. Nhưng lần này, Tần Tự Tuyết rõ ràng biết nàng cũng đang ở trong phủ Quốc Công…
Vậy mà nàng ta lại khăng khăng gây khó khăn cho Vân Đinh Lan, mà còn ngầm đấu đá với nàng!
Vân Quán Ninh không muốn bảo vệ Vân Đinh Lan.
Nhưng thể diện của nàng không thể bị Tần Tự Tuyết giẫm đạp lên được!
Sau khi suy nghĩ, Vân Quán Ninh nắm lấy bộ giá y: “Mặc đi! Sao lại không mặc?!”
Nàng ôm hộp gấm, kéo Vân Đinh Lan vào trong phòng, dặn dò bà lão: “Ngươi cứ đợi ở bên ngoài! Giờ lành đã trễ rồi, chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa.”
Một lúc sau, Vân Đinh Lan thay giá y và bước ra.
Chỉ là ngoài bộ giá y này, nàng ta còn khoác một bộ giá y màu hồng mỏng manh nữa…
Chính là “cái màn” mà lúc trước Tân Tự Tuyết đã cho người mang đến.
Vân Đinh Lan lo lắng không yên nhìn nàng: “Đại tỷ, muội ăn mặc như thế này thực sự không có vấn đề gì sao?”
“Sẽ không bị Tần Tự Tuyết nắm thóp đó chứ?”
Vân Quán Ninh đẩy nàng ta ra: “Muội sợ cái gì chứ? Nếu nàng ta dám gửi đi thì muội cũng dám mặc! Nếu nàng ta dám gửi tới hai chiếc, thì muội cũng dám mặc cả hai!”
“Đi! Để cho Tân Tự Tuyết nhìn cho rõ, muội mạnh mẽ như thế nào!”
Vân Đinh Lan: “… Đại tỷ, sao muội lại có cảm giác như chị đang cười nhạo muội vậy?”
“Không có, ta chỉ đang cỗ vũ muội mà thôi!”
Vân Quán Ninh vỗ tay và dặn dò Lục Dữu: “Mau dặm lại lớp trang điểm cho tiểu thư của ngươi đi.”
“Dặn dò người bên ngoài chuẩn bị đón tân nương xuất giá!”
Vân Đinh Đinh khoác cánh tay nàng, ánh mắt nghi ngờ nhìn bộ giá y trên người Vân Đinh Lan.
Bà lão cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.