Tần Tự Tuyết vốn đang định ngất đi, nghe thấy lời này hai mắt trợn ngược lên…
Chỉ có thể trợn mắt nhìn Vân Quán Ninh.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Vân Quán Ninh: “Vân Quán Ninh, tại sao lúc nào ngươi cũng muốn hơn thua với ta? Hôm nay là ngày vương gia nhà ta cưới trắc phi, ngươi không thể chọn ngày khác để đối đầu với ta sao?”
Trời đất chứng giám!
Chuyện này không trách năng được!
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn nàng ta: “Tần Tự Tuyết, ngươi nói ngược rồi.”
“Rốt cuộc ai hơn thua với ai? Bây giờ ta không chừa mặt mũi cho ngươi sao? Không phải ta vẫn ngồi yên dưới đài xem trò vui sao?”
Nàng buông tay ra, bước lên phía trước: “Là ai bảo ta đến đây? Ai khiêu khích ta? Ai muốn hơn thua với ngươi?”
“Ta…”
Tần Tự Tuyết chợt căng thẳng.
“Ta khuyên người suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời!”
Vân Quán Ninh nghiêm giọng nói.
“Là ta.”
Tần Tự Tuyết cắn răng thừa nhận.
Nàng ta biết, nếu nàng ta thà chết không chịu nhận, nữ nhân này sẽ càng làm ầmĩ hơn thôi, bây giờ sợ là đang muốn làm cho phủ Tam vương của nàng ta rối tung lên mới thôi!
Đến lúc đó mới để cho khách khứa xem trò hề!
“Nhưng không chỉ có mình ta.”
Tần Tự Tuyết chỉ tay về phía Vân Đinh Lan: “Là Vân trắc phi bảo người lên làm chứng!”
Cho dù phải chịu đựng cơn giận của Vân Quán Ninh, nàng ta cũng sẽ không ngốc nghếch chịu đựng một mình!
Còn tiện nhân Vân Đinh Lan này cũng đừng hòng thoát.
Vân Đinh Lan nép trong lòng Mặc Hồi Phong, bị Tần Tự Tuyết lôi xuống chịu trận chung, nàng ta sợ hãi nắm chặt vạt áo Mặc Hồi Phong: “Vương gia, ta
sợ…”
Trà xanh chính hiệu!
Vân Quán Ninh trừng mắt nhìn.
Mặc Diệp híp mắt nói: “Tam ca, cho nên hôm nay các người quả thật đã ức hiếp Ninh Nhi?”
Mặc Hồi Phong: “… không phải, lão thất, chuyện này có liên quan gì đến đệ?”
“Các người ức hiếp vương phi của bổn vương, huynh nói xem có liên quan gì đến ta?”
Mặc Diệp thản nhiên nói.
“Ai ức hiếp ai?”
Mặc Hồi Phong bỗng chốc khó chịu nói: “Đệ hỏi khách khứa dưới đài thử xem, kể từ khi Vân Quán Ninh bước lên, nàng ấy đã ức hiếp ba người bọn ta hay là ba người bọn ta ức hiếp một mình nàng ấy?”
Mắt của mọi người thấy rất rõ.
Thấy hắn ta nổi giận nhìn xuống dưới đài, mọi người vội vàng rời mắt đi chỗ khác.
Có người ngẩng đầu nhìn lên trời, có người cúi đầu nhìn xuống đất, có người cúi đầu ăn.
Không có ai dám nhìn thẳng vào mắt Mặc Hồi Phong.
Hai hổ đánh nhau, đám cừu non bọn họ không dám tùy tiện dây vào.
Nhất là còn có con hổ cái sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ!
Mặc Hồi Phong giận xanh mặt: “… một đám khốn kiếp!”
Chỉ có Chu Oanh Oanh còn đang cắn hạt dưa, đứng lên làm chứng” cho Vân Quán Ninh: “Lão thất! Ta có thể làm chứng, là do bọn họ khiêu khích Ninh Nhi trước!”
Mặc Hồi Phong chợt thay đổi sắc mặt: “Nhị tẩu!”
“Ta chỉ nói sự thật thôi, người trừng mắt với ta làm gì?”
Chu Oanh Oanh cau mày.
Lúc này nàng ta cũng chỉ trả lời theo góc độ công bằng không thiên vị ai cả!
Vừa rồi không phải bọn họ gây hấn trước sao?
Vân Quán Ninh người ta chỉ ngồi ở dưới bóng chuyện thôi!
“Có phải người muốn ức hiếp một nữ nhân như ta không? Nếu ngươi có bản lĩnh vậy thì người đến Hàn Vương Phủ nói với nhị ca ngươi đi, ngươi trợn mắt với ta làm gì?”
Chu Oanh Oanh bực mình.
Nàng ta vứt vỏ hạt dưa trong tay ra, phủi tay nói: “Chuyện gì vậy chứ!”.
“Không phải đến uống ly rượu mừng sao? Lại còn trợn mắt với ta, ly rượu mừng này ta uống không nổi nữa!”
Nàng ta bưng ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, nổi giận đùng đùng quay người bỏ đi.
Mặc Hồi Phong đau đầu.
Bây giờ thì hay rồi, hắn ta còn trêu chọc vào cả nhị ca nhị tẩu nữa.