Viên Bảo đứng trước mặt Vân Quán Ninh, cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt sáng long lanh chớp chớp.
Chớp đến nỗi làm tim Vân Quán Ninh tan chảy!
“Hi, bảo bối”
Nàng ngẩng đầu lên, một lát sau mới ngồi dậy.
Bị ngã rất đau!
“Hi, mẫu thân”
Viên Bảo dõng dạc nói: “Cách chào hỏi này của người mới mẻ thật đó! Chúng ta chỉ một ngày một đêm không gặp, sao mẫu thân lại kích động đến vậy?”
Thằng bé vươn cánh tay nhỏ nhắn ra, ra sức dìu Vân Quán Ninh dậy.
“Mẫu thân, ngươi ngã có đau không?”
“Không, không đau.”
Vân Quán Ninh bị ngã đến mức cả người ế ẩm.
Nhưng sợ con trai lo lắng, nàng đành phải nghiến răng chịu đau: “Con ở đây làm gì vậy?”
Vừa rồi quá kích động lại quên mất, dạo này Mặc Diệp đều dạy Viên Bảo tập võ!
Đứa nhóc này bỗng nhiên nhảy xuống khỏi rào chắn cao như vậy, nàng bị dọa suýt chút đã mất hết hồn vía.
“Con đang đợi người đó.”
Viên Bảo kéo tay nàng, nhìn kỹ bàn tay bị tảng đá xanh sượt rách da của nàng, thằng bé vội vàng thổi cho nàng: “Mẫu thân, con thổi cho người một chút là hết đau thôi.”
Vân Quán Ninh xúc động rưng rưng nước mắt.
“Viên Bảo, mẫu thân không sao!”
Viên Bảo ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Mặc Diệp đến gần: “Hi, phụ thân giả.”
Mặc Diệp: “…”
Bị Viên Bảo gọi một tiếng “phụ thân giả”, sự vui sướng và nhớ nhung của Mặc Diệp bỗng chốc tan biến không thấy tăm hơi!
Nhóc con này, hắn không muốn yêu thương nó nữa!
Ai cần thì bể đi đi!
Thấy Mặc Diệp trợn trừng mắt, dáng vẻ đang cố gắng kìm chế, Vân Quán Ninh khẽ cười nói: “Đúng rồi, sao con lại ở đây một mình? Thái lão gia và cữu lão gia của con đâu?”
“Thái lão gia ra ngoài có việc gấp, cửu lão gia vừa rồi mới chơi với con, mệt đến nỗi y phục thấm ướt mồ hôi rồi.”
“Cho nên cửu lão gia đã đi thay y phục rồi!”
Ban đầu Cổ Minh cũng bảo thằng bé đi theo đến hậu viện, nhưng thằng bé muốn đợi Vân Quán Ninh.
Vì vậy chỉ có một mình nhóc con ngồi trên rào chắn, tha thiết mong chờ Vân Quán Ninh.
Vừa rồi Vân Quán Ninh bước vào, nhìn Viên Bảo từ xa giống như một con hổ con kháu khỉnh, đang ngồi xổm trên rào chắn.
“Đã dùng bữa trưa chưa?”
Vân Quán Ninh xoa đầu Viên Bảo, còn thấy hơi ươn ướt.
Chắc là chơi đùa với Cố Minh nên mồ hôi ra ướt cả đầu tóc và y phục.
Cố Minh thay y phục cho Viên Bảo trước, lau sạch tóc xong mới một mình đi về hậu viện thay y phục.
Ngoại tổ phụ và cữu cữu đều chăm sóc Viên Bảo cẩn thận, đồng thời cũng vô cùng yêu thương Viên Bảo… trong lòng Vân Quán Ninh chua xót, nhưng lại xúc động không thôi.
“Đã ăn rồi.”
Viên Bảo dắt Vân Quán Ninh vào đại sảnh ngồi: “Cũng không biết khi nào ngoại tổ phụ về.”
“Phụ thân giả, mẫu thân, chúng ta đợi cửu lão gia ra chào hỏi rồi về nhé?”
Không thể không nói sau nửa năm do chính tay Cổ Bả Trọng dạy dỗ, Viện Bảo đã lễ phép hơn trước nhiều.
Vân Quán Ninh rất vui mừng.
Nàng vui mừng nhưng Mặc Diệp lại rất đau lòng.
Một tiếng “phụ thân giả” này của Viên Bảo giống như con dao đang đậm từng nhát vào tim hắn.
Rất nhanh Cổ Minh đã ra ngoài.
Sau khi chào hỏi xong, hai người từ chối ý tốt muốn giữ bọn họ lại dùng bữa tối của hắn ta. Vân Quán Ninh lại cẩn thận bắt mạch cho hắn ta, sau khi phát hiện bệnh tình đã chuyển biến tốt hơn nhiều, cả nhà bọn họ mới yên tâm về phủ.
Đi qua tửu quán nhỏ bên đường, Vân Quán Ninh vô tình nhìn sang lại nhìn thấy cảnh không thể tưởng tượng nổi…