Vân Quán Ninh chớp mắt chỉ vào mình: “Con?”
“Con đi.”
Mặc Tông Nhiên nâng cằm ánh mắt có ý tứ.
Vân Quán Ninh lập tức hiểu ra ý của ông ấy!
Vì vậy nàng đau lòng, thực chất là vui mừng đi vào tầm điện.
Trong tầm điện, đám thái y đang vây quanh giường chất như nêm cối.
Thấy Vân Quán Ninh đi vào tầm điện, Tần Tự Tuyết vội vàng nói với Mặc Tông Nhiên: “Phụ hoàng, Minh Vương phi có lẽ cần giúp đỡ, con dâu cũng đi vào xem thử.”
“Con có thể chữa bệnh cho mẫu hậu không?”
Mặc Tông Nhiên lạnh lùng liếc nhìn nàng ta.
“Con dâu… không tài giỏi bằng Minh Vương phi.”
Tần Tự Tuyết thấy hổ thẹn cúi đầu.
Sao lời này nghe có vẻ kỳ quái nhỉ?
Mặc Tông Nhiên cứng rắn nói: “Trẫm chỉ hỏi con có thể chữa bệnh cho mẫu hậu con không, sao lại nói đến chuyện con không tài giỏi bằng vợ lão thất?
“Nhưng nói thật, con quả thật không tài giỏi bằng vợ lão thất.”
Tần Tự Tuyết ngẩn người, khóe mắt ngấn hai hàng nước mắt…
Mặc Tông Nhiên khẽ họ một tiếng: “Vợ lão tam, trẫm cũng chỉ nói sự thật thôi! Trẫm là người thành thật, nếu như con thấy trẫm nói quá nặng lời thì trẫm sẽ thu hồi lại.”
Vẻ mặt Chu Oanh Oanh cổ quái.
Phụ hoàng tốt như vậy sao?
Quả nhiên giây tiếp theo nghe thấy Mặc Tông Nhiên nói: “Nhưng quả thật con không tài giỏi bằng vợ lão thất.”
Tần Tự Tuyết: “…”
Nàng ta rất muốn bật khóc thành tiếng nhưng lại sợ bị Mặc Tông Nhiên ghét bó.
“Không chỉ con, mấy người các con đều không bằng vợ lão thất.”
Mặc Tông Nhiên giơ tay từ Nam Cung Nguyệt chỉ đến Chu Oanh Oanh rồi đến Tần Tự Tuyết.
Lúc này vẻ mặt của mấy chị em dâu đều rất khó coi, ngoại trừ Chu Oanh Oanh.
Nàng ta gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Phụ hoàng nói rất đúng! Ninh Nhi là người mà con sùng bái nhất!”
“Vợ lão tam, con cũng đừng có không phục! Nếu như con có thể đi vào giúp vợ lão thất một tay thì cũng thôi đi, đằng này con chẳng biết gì, đi vào cũng chỉ càng thêm loạn, chi bằng chờ ở bên ngoài.”
Vừa nói Mặc Tông Nhiên ngồi xuống một bên rồi chậm rãi uống trà.
Tần Tự Tuyết không nhịn được nữa quay đầu lặng lẽ khóc.
Lúc này tại sao nàng ta lại tự chuốc lấy nhục nhã?
Nàng ta nhìn vào trong điện, không thể giấu được sự oán hận trong ánh mắt.
Bóng người mà nàng ta đang nhìn chằm chằm lúc này đang kiểm tra cổ họng cho Triệu hoàng hậu.
Chịu không nổi cú đả kích khi bị mất giọng nên Triệu hoàng hậu đã ngất xỉu.
Dương thái y ở phía sau lưng Vân Quán Ninh dài dòng nói: “Minh Vương phi, lúc nãy vị thần đã kiểm tra rồi, cổ họng của hoàng hậu nương nương không có vấn đề gì, nhưng đang yên đang lành vì sao lại mất giọng?”.
“Hoàng hậu nương nương hôn mê chưa tỉnh, vị thần đã châm cứu nhưng nương nương vẫn chưa tỉnh lại.”
“Chuyện này là vì sao?”
Ông ta nói liên tục, quả thực còn khó chịu hơn cả mấy câu thần chú của Đường Tam Tạng.
Vân Quán Ninh buồn bực ấn huyệt thái dương của mình: “Dương thái y, nếu như người còn không câm miệng thì ta sẽ lệnh cho người lấy kim chỉ khâu miệng ngươi lại.”
Thật tàn nhẫn!
Dương thái y vội vàng che miệng.
Giờ Vân Quán Ninh mới nghiêm túc kiểm tra cho Triệu hoàng hậu.
Không thể không nói có vài người (Mặc Tông Nhiên) ra tay quá tàn nhẫn!
Nhìn bề ngoài cổ họng Triệu Hoàng hậu không có vấn đề gì nhưng thực ra dây thanh quản đã bị phá hủy!
Đó là một loại độc rất hiểm!
Loại độc này sau khi xâm nhập vào khoang miệng có thể trực tiếp làm tổn thương dây thanh quản. Nhưng một đại phu bình thường rất khó có thể nhìn ra dây thanh quản đã hoàn toàn bị phá hủy.
Vì vậy Dương thái y và những người khác vây quay Triệu hoàng hậu tìm từ đầu đến chân cũng không phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.
Vân Quán Ninh biết Mặc Tông Nhiên bảo nàng đi vào là để làm gì.
“Cổ họng của mẫu hậu e là đã hỏng rồi!”
Nàng bất lực lắc đầu, nàng lấy trong tay áo ra một chiếc lọ bằng sứ trong suốt.