Vẻ mặt Vân Quán Ninh có phần vô tội: “Ngươi biết mà, triều đình đầy tướng sĩ, quan văn, Vương gia nhà người lại nhiều lần lỡ đắc tội với họ? Ai biết được nhỡ có người tấu trình lên Hoàng Thượng?”
“Vì cái gì mà người cứ nhận định là do ta?”
Điều này có vẻ rất hợp lý, Tần Tự Tuyết cũng biết tính tình không tốt của Mặc Hồi Phong đã làm mất lòng không ít các đại thần trong triều.
Hiện tại hắn ta lại đang gặp chuyện, khó tránh có người nhân cơ hội thêm dầu vào lửa trả thù.
Nhưng nội tâm nàng ta cũng không ngừng tức giận!
Tại sao bây giờ Vân Quán Ninh cái gì cũng hơn nàng ta cơ chứ?
Cho nên mượn cơ hội hiếm có này mà đến Minh vương phủ giở thói ngang ngược.
“Tần Tự Tuyết, tại sao não của ngươi lại ngắn đến vậy? Hiện tại người xem xem, Phủ Tam Vương của người trông thảm hại thế này, vì cái gì mà ta lại phải giẫm nát nó chứ?”
Nàng không chỉ đơn thuần là giẫm đạp thôi, mà nàng đã giẫm đạp rất nhiều!
Nàng muốn để Mặc Hồi Phong và Tân Tự Tuyết kia không thể trở mặt, xoay chuyển tình thế.
Vân Quán Ninh khẽ thở dài: “Ngươi trở về đi, tránh ở đây lâu làm trò cười cho người ta.”
“Bổn vương phi trước nay là người tôn quý đều không chấp loại tiểu nhân, chuyện hôm nay người tới Minh vương phủ ra oai, ta sẽ không truy cứu nữa.”
Tần Tự Tuyết: “…”
Rốt cuộc ai mới là tôn quý, ai mới là tiểu nhân?
Sau tất cả, nàng ta cũng là tam tấu của Vân Quán Ninh!
Bị Văn Quán Ninh làm cho tức chết, Tần Tự Tuyết nổi giận đùng đùng, mang vẻ mặt xám xịt nhận thua ra về.
Sau đó, Vân Quán Ninh giao phó cho gã sai vặt bảo mấy người gác cổng, mỗi người tự mình lĩnh phạt mười trượng.
Ngay cả Tần Tự Tuyết cũng không ngăn được, thì về sau bọn họ còn làm được cái thá gì chứ?
Thấy Vân Quán Ninh vẫn còn tức giận, Như Yên vội vàng khuyên ngăn: “Vương phi, xin người chớ nóng giận! Vì loại người như Tam vương phi mà làm tổn thương tới thân thể, là chuyện không đáng.”
“Minh Vương phủ chúng ta không cho bọn họ đủ ăn đủ mặc hay sao? Ngay cả một nữ nhân cũng không ngăn được!”
Vân Quán Ninh càng nói càng tức: “Ngươi đi tìm hiểu một chút đi, xem xem hôm nay trên triều đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Tự Tuyết với vẻ mặt xám xịt bước vào phủ Tam Vương, trong khi đó Mặc Hồi Phong đang thu dọn hành lý.
“Vương gia, lần này người tới núi Tây Hương, chẳng biết bao giờ mới về! Thiếp sẽ chăm sóc tốt cho tinh nhi và Vân nhi, sẽ không để Vương gia phải lo lắng!”
Nàng ta không khỏi nhìn Mặc Hồi Phong.
Lần này, Mặc Tông Nhiên ban thánh chỉ, yêu cầu Mặc Hồi Phong đi trông coi núi Tây Hương.
Núi Tây Hương lại gần với Tây Quận.
Nó cũng là một pháo đài từ Tây Quận hướng sang Nam Quận.
Nếu không thể bảo vệ được núi Tây Hương, Tây Quận sẽ thừa dịp công kích nó, và khó tránh khỏi đánh cho Nam Quận không kịp trở tay.
Nhắc mới nhớ, chuyến đi lần này có thể coi như một cơ hội để lập công.
Nếu Mặc Hồi Phong nắm công lớn trong việc coi giữ núi Tây Hương, thì có phải danh hiệu của hắn ta sẽ được hồi phục và lệnh cấm cũng được giải trừ hay sao. Trong trận chiến giành quyền kế vị, hắn ta một lần nữa trở lại!
Nhưng nếu thủ không được, sợ cả đời sẽ mãi như này.
Trong lòng của Mặc Hồi Phong biết rõ đây là cơ hội, nhưng hắn ta không cam tâm rời đi với bộ dạng ảo não như này.
Bởi vì Mặc Tông Nhiên không hạ chỉ là hắn ta được mang theo người nhà đi, vì vậy chỉ có hắn lẻ loi một mình rời kinh.
“Hãy chăm sóc tốt cho Tinh nhi và Vân nhi.”
Mặc Hồi Phong không nhiều lời nữa, hắn ta đã sẵn sàng chuẩn bị lên đường.
Hắn ta đã bị cắm túc trong Phủ Tam Vương một khoảng thời gian dài rồi, hắn ta sớm đã ngột ngạt sắp chết đến nơi.
Chuyến đi rời kinh lần này, coi như là để thay đổi không khí môi trường và tâm trạng.