Ngược lại nàng muốn bao nhiêu đại ca không gian đều có thể lấy ra bấy nhiêu.
Nhưng nghĩ lại thì đó là năm vạn lượng bạc đấy!
Chỉ cần đi Sở vương phủ một chuyến là có thể lấy được năm vạn lượng… Đổi lại là người khác chỉ sợ là cả đời này cũng không kiếm được năm vạn lượng đâu?
Vân Quán Ninh nghĩ trong lòng Mặc Hồi Diên là một vương gia nghèo kiết xác.
Bạc mà hắn có trước đó đều bị Triệu hoàng hậu Vơ vét dùng để hỗ trợ Mặc Hồi Phong quản lý Ngũ Quân Doanh rồi.
Năm vạn lượng bạc hôm nay quả thực là giới hạn mà hắn ta có thể bỏ ra.
Nếu như hắn ta không có tiền thì hắn ta không thể đó lót trên dưới trong triều.
Bây giờ tên Mặc Hàn Vũ không biết phấn đấu đã bị cấm túc còn Mặc Hồi Phong lại bị đày đến núi Tây Hương để làm “Sơn Đại Vương”, Mặc Vĩ thì quá yếu ớt không thể ra ngoài.
Nếu Mặc Hồi Diên nghèo rớt mồng tơi…
Thì người mà Mặc Tông Nhiên coi trọng chỉ có Mặc Diệp!
Vì tên cầu nam nhân này nàng sẽ miễn cường đi gặp Nam Cung Nguyệt.
Trước giờ Vân Quán Ninh làm việc luôn thích trầm rồi mới bổng.
Mặc dù đã quyết định nhưng nàng vẫn còn do dự tỏ vẻ khó xử: “Cho dù ngươi cho ta nhiều bạc nhưng ta không khỏe, thực sự đây không phải là chuyện tiền bạc!”
“Vợ lão Thất, người đừng làm khó bổn vương! Bổn vương thực sự không thể bỏ ra nhiều bạc hơn nữa!”
Mặc Hồi Diên xoa tay lo lắng.
Vân Quán Ninh nhướn mày nhưng giọng điệu lại rất khó xử: “Là người làm khó ta chứ?”
“Ta nói rồi ta không khỏe không thể ra ngoài, người còn cho ta bạc đây không phải là đang làm khó ta sao?”
Mặc Hồi Diên: “… Bổn vương cầu xin ngươi!”
Vì nhi tử của mình cho dù giờ bảo hắn ta quỳ xuống trước mặt Vân Quán Ninh chỉ sợ Mặc Hồi Diên cũng sẽ làm theo.
Vì đạt được mục đích cho dù dùng thủ đoạn gì Hắn cũng bằng lòng đi làm!
“Haizz!”
Vân Quán Ninh thở dài: “Thôi thôi! Ngươi đừng nói nữa! Đây là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, ta cũng chỉ đành đi một chuyến!”
Như Yên thầm mỉm cười.
Chuyện quan trọng liên quan đến mạng người?
Vương phi nhà mình rõ ràng là động lòng trước năm vạn lượng bạc!
Hầu hạ Vân Quán Ninh thay y phục đi ra Mặc Hồi Diên thấy sắc mặt nàng quả thực rất khó coi…
Nhìn có vẻ ốm yếu, hắn ta áy náy: “Vợ lão Thất, thực sự rất xin lỗi! Phiền người đi một chuyến, sau này bổn vương nhất định sẽ báo đáp!”
“Đều là người một nhà, Sở vương không cần khách khí.”
Vân Quán Ninh để trán, Như Yên dìu nàng đi ra ngoài.
Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.
Vân Quán Ninh lên xe ngựa khi tấm rèm được hạ xuống sắc mặt nàng cũng thay đổi.
Lúc nãy còn có vẻ ốm yếu nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Đôi mắt nàng lóe lên vẻ lạnh lùng sắc bén.
Quả nhiên Mặc Hồi Diên không chỉ có một mặt… Bề ngoài trông có vẻ nhút nhát và tầm thường nhưng hắn ta giống hệt như Nam Cung Nguyệt, phu hê bọn họ đều rất giỏi làm bộ làm tịch.
Hai bọn họ đều là loại giống nhau: Vì đạt được mục đích mà giấu giếm khả
năng.
Nói thẳng ra là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Làm tất cả mọi người nghĩ rằng hai người họ dễ ức hiếp để mọi người không đề phòng bọn họ.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, cuối cùng sẽ cho tất cả mọi người một đòn chí mạng.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng vén rèm lên vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mặc Hồi Diên.
Vân Quán Ninh cười khẩy, rồi hạ rèm xuống.
Rất nhanh xe ngựa đã tiến vào Sở vương phủ.
Đây là lần đầu tiên nàng đến Sở vương phủ.
So với sự xa hoa của Doanh vương phủ, hào phóng ở Minh vương phủ, tùy ý
Hàn vương phủ, cổ kính của Chu vương phủ thì trong ngoài Sở vương phủ trông có vẻ đơn giản và mộc mạc.
Nhìn thì không có gì cầu kì nhưng thực chất đồ đạc ở đây rất đáng giá!
Ví dụ như chiếc bình hoa đặt trên bàn bát tiên.
Trông có vẻ bình thường, chỉ là một cái bình hoa nhưng thực tế đó là một bình hoa ngọc lục bảo vô giá, thậm chí dùng tiền cũng không mua được.
Ngọc lục bảo là vua của tất cả loại ngọc.
Đồ quý giá như thế này thường được xếp vào giá đỡ và cất giữ như đồ quý giá.
Nhưng chiếc bình hoa trước mắt chỉ tùy tiện đặt trên bàn trong tâm phòng của Nam Cung Nguyệt hoặc là bọn họ không biết chiếc bình này quý giá đến mức nào, hoặc là trong Sở vương phủ có rất nhiều đồ như vậy nên bọn họ căn bản không để ý!
Có thể thấy phu thê Mặc Hồi Nhiên không hề đơn giản như vẻ ngoài!