“Bởi vì Minh vương phi là một người thú vị.”
Thú vị?
Vân Quán Ninh chợt vui vẻ nói: “Hóa ra ngươi muốn hợp sức với ta đối phó Tần Tự Tuyết, không phải vì tài năng và trí tuệ của ta, mà là vì ta thú vị sao?”
Lý do này rất mới mẻ!
“Đúng vậy.”
Tần Duyệt Liễu cũng không phủ nhận, dứt khoát nói: “Người có thù với tỷ tỷ ta rất nhiều.”
“Nhưng không ai thú vị bằng Minh vương phi! Ta là một người nhạt nhẽo, vì vậy muốn hợp tác cùng với người thú vị, như vậy mới không nhàm chán.”
Vân Quán Ninh: “…”
Nàng vẫn là lần đầu gặp người như Tần Duyệt Liễu!
Nhưng Tần nhị tiểu thư này lại rất bộc trực thẳng thắn, Vân Quán Ninh đã nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Nàng chìa tay ra.
Tần Duyệt Liễu nghi hoặc hỏi: “Minh vương phi có ý gì?”
“Bắt tay đó!”
Vân Quán Ninh mỉm cười rụt tay về nói: “Thôi bỏ đi!”
Nào ngờ Tần Duyệt Liễu lại rất nghiêm túc chìa tay ra, nắm lấy tay nàng, còn ra sức lắc lư vài cái: “Chuyện nghiêm trọng như vậy sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
Nàng ta nghiêm túc nói: “Minh vương phi, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Hai người cũng coi như đã kết thành đồng minh.
Ít nhất hai người cũng đồng lòng trong chuyện đối phó Tần Tự Tuyết.
Vậy thì có một số chuyện cũng không cần phải giấu diếm Tần Duyệt Liễu nữa.
Vân Quán Ninh chậm rãi nói: “Không giấu gì người, Dương thái y đã nói với ta một số chuyện.”
Tần Duyệt Liễu chăm chú lắng nghe.
“Dương thái y nói quả thật Nam Cung Nguyệt đã trúng độc, nhưng ông ta đã kiểm tra kỹ càng, Nam Cung Nguyệt không hề trúng độc có trong điểm tâm.”
Cũng chính là nói Nam Cung Nguyệt hoàn toàn không ăn điểm tâm Tử Tô mang đến!
“Chuyện này sao có thể?”
Tần Duyệt Liễu chợt sửng sốt: “Tử Tô nói chính mắt nàng ta nhìn thấy Sở vương phi đã ăn một miếng!”
Nếu Nam Cung Nguyệt đã ăn một miếng điểm tâm, sao lại có thể trúng độc không có trong điểm tâm được?
“Lại có vấn đề mới rồi.”
Vân Quán Ninh chống cằm đăm chiêu nói: “Nếu Nam Cung Nguyệt đã ăn điểm tâm Tử Tô mang tới vậy tại sao lại trúng một loại độc khác? Chẳng lē…”
“Tử Tô đã nói dối sao?”
Ban đầu còn đang suy đoán hung thủ bỏ độc là ai.
Bây giờ hung thủ ngang nhiên đến trước mặt nàng, chuyện này cũng coi như đã được làm rõ.
Nhưng theo như những gì Tần Duyệt Liễu nói lại không khớp với tình hình thực tế của Nam Cung Nguyệt lắm.
“Chuyện này không thể nào.”
Tần Duyệt Liễu kiên quyết lắc đầu: “Tử Tô là nha hoàn trong nhà của Tân gia, từ nhỏ đã theo hầu hạ tỷ tỷ. Tỷ tỷ xuất giá cũng dẫn nàng ta theo bên mình, còn hứa hẹn với nàng ta sau này sẽ cho nàng ta làm di nương của Tam. vương gia.”
Đủ để chứng minh Tử Tô một lòng trung thành với Tần Tự Tuyết.
Nếu tương lai Tần Tự Tuyết huy hoàng, Tử Tô cũng sẽ được thơm lây.
Nếu như Tần Tự Tuyết thất bại, Tử Tô cũng sẽ trở thành chó mất chủ.
Vì vậy chắc chắn Tử Tô không thể nào nói dối được, nàng ta càng không thể phản bội Tần Tự Tuyết mà hợp sức với Nam Cung Nguyệt tính kế chủ tử nhà mình…
“Tử Tô đã bị phụ hoàng giao cho Thận Hình Ty rồi.”
Vân Quán Ninh cau mày: “Trước mắt muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ có thể đến Thận Hình Ty một chuyến thôi.”
Rốt cuộc là Tử Tô nói dối, hay là Nam Cung Nguyệt đã đề phòng trước, cố tình tự biên tự diễn vở kịch này?
Hiện tại không ai biết cả.
Nhưng Vân Quán Ninh còn có một vấn đề: “Tần nhị tiểu thư, nếu người đã biết Sở vương phi cảnh giác, nếu nàng ta ăn điểm tâm Tử Tô mang đến bị trúng độc, vậy thì chắc chắn sẽ tra ra được Tần Tự Tuyết.”
“Vậy tại sao lại dùng cách vừa trực tiếp vừa nguy hiểm như vậy chứ?”
“Chiêu này của ngươi đã trực tiếp đẩy Tần Tự Tuyết vào địa ngục, vậy tại sao còn muốn hợp sức với ta?”
Thứ Tần Duyệt Liễu cần không phải là mạng của Tần Tự Tuyết sao?
Tại sao còn phải tốn công tốn sức hợp sức với nàng?
Vẻ mặt Tần Duyệt Liễu vẫn rất bình tĩnh, chỉ gật đầu cười lạnh vài tiếng: “Minh vương phi, lần này ta không muốn lấy mạng của tỷ tỷ ta…”