Nàng ta không muốn lấy mạng Tần Tự Tuyết?
Không phải vừa rồi Tần Duyệt Liễu đã nói, nàng ta muốn mạng của Tần Tự Tuyết sao?”
Vân Quán Ninh càng thấy khó hiểu hơn.
Tần Duyệt Liễu này thật sự kỳ lạ hơn những người nàng từng quen biết nhiều…
tuổi còn trẻ nhưng tâm tư lại sâu xa như vậy, có thật sự tốt không?
Nàng không khỏi nghi ngờ, nàng hợp sức với Tần Duyệt Liệu có phải là sự lựa chọn đúng đắn không?
Dù sao thì nếu Vân Quán Ninh muốn diệt trừ Tần Tự Tuyết thì cũng có rất nhiều cách.
Không cần phải hợp sức với người khác.
Thấy Vân Quán Ninh cau mày thật chặt, Viên Bảo khẽ cười nói: “Quả thật ta
muốn mạng của tỷ tỷ ta, nhưng ít nhất không phải bây giờ, không phải lần này.”
“Ta muốn để nàng ta sống không bằng chết, hành hạ nàng ta từ từ, dập tan sự kiêu ngạo của nàng ta.”
“Ta muốn bẻ gãy đôi cánh của nàng ta, chặt đứt mọi suy nghĩ của nàng ta, để nàng ta thất vọng hết lần này đến lần khác, sau đó tuyệt vọng, cảnh tượng đó chắc chắn rất thú vị.”
Nàng ta khẽ bật cười, điệu cười lạnh lùng đáng sợ.
Vân Quán Ninh chợt rùng mình.
Tần Duyệt Liễu này quả nhiên không phải là người hiền lành!
Tần Duyệt Liễu ngưng cười, nói: “Minh vương phi, tỷ tỷ ta là một người rất kiêu ngạo. nhưng người nàng ta ỷ lại nhất chính là Tử Tô đã theo hầu nàng ta nhiều năm.”
“Tử Tô không còn nữa, tỷ tỷ ta sẽ như sụp đổ một nửa.”
Vân Quán Ninh bỗng nhiên hiểu ra: “Cho nên lần này người người thật sự muốn diệt trừ, thật ra là Tử Tô sao?”
Trong Thận Hình Tỵ, bụi bặm bay mịt mù, tiếng khóc than, tiếng kêu rên vang lên không ngớt.
Như Yên dìu Vân Quán Ninh đi, khẽ xua tay phải đi bụi bặm trước mặt: “Vương phi, đã nói đây là nơi đẫm máu nhất, người tội gì phải tự mình đến đây chứ?”
“Có chuyện gì cứ căn dặn nô tỳ đi làm là được rồi.”
Vân Quán Ninh lấy khăn gấm bịt mũi lại, im lặng không nói gì.
Ngô đại nhân của Thận Hình Ty thấy nàng đến vội vàng bước tới thỉnh an, sau đó sai người mang ghế ra.
“Ngô đại nhân không cần phiền phức như vậy.”
Vân Quán Ninh khách sáo nói: “Hôm nay ta đến để gặp Tử Tô.”
“Tử Tô?”
Rõ ràng Ngô đại nhân không nhớ Tử Tô là ai.
Như Yên vội nói: “Chính là Tử Tô bên cạnh Tam vương phi! Nghe nói hôm nay mưu hại đứa con trong bụng của Sở vương phi nên bị đưa vào Thận Hình Ty.”
“Ồ!”
Ngô đại nhân chợt hiểu ra.
Ông ta chỉ tay về phía bên trái nói: “Là người này sao?”
Vân Quán Ninh quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tử Tô tóc tại bù xù, y phục bên ngoài đã bong ra từng mảng, nàng ta mặc một lớp áo trong mỏng manh, trên người vết roi chi chít, y phục bên trong cũng đã nhuộm đầy máu.
Hai tay nàng ta giơ trên đỉnh đầu, bị treo trên giá, hai chân cũng bị trói bằng dây thừng.
Trông vừa đáng thương vừa xót xa.
Vân Quán Ninh thầm cảm thán: Đúng là Thận Hình Ty khiến người ta nghe thôi đã thấy sợ! Buổi sáng vẫn còn lành lặn, buổi chiều đã bị hành hạ thương tích đầy mình, không còn ra dáng người nữa!
Rõ ràng Tử Tô đã ngất đi.
Ngô đại nhân ra lệnh: “Tạt nước, Minh vương phi có chuyện muốn hỏi.”
Bị tạt một thùng nước lạnh, Tử Tô giật mình hô lên một tiếng rồi tỉnh dậy: “Ta bị oan mà! Ta bị oan!”
“Bị oan?”
Vân Quán Ninh cười lạnh: “Người vào trong Thận Hình Ty có ai không nói mình bị oan chứ? Những ai lại không làm chuyện có hại đến tính mạng của người khác, ai lại không mang nợ máu chứ?”
Nghe thấy giọng nói của Vân Quán Ninh…
Tử Tô đã hoàn toàn tỉnh táo!
Nàng ta ngơ ngác nhìn Vân Quán Ninh, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Đầu tóc nàng ta rối bù, ánh mắt chỉ có thể nhìn xuyên qua mái tóc bù xù đó.
“Minh, Minh vương phi…”
Nàng ta run rẩy kêu lên.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, trong đôi mắt của Tử Tô dường như đã mất đi sức sống và ánh sáng, ánh mắt nàng ta u ám đờ đẫn, vội vàng cầu xin: “Minh vương phi, nô tỳ thật sự bị oan mà!”
“Cầu xin Minh vương phi, cứu nô tỳ với!”