Vẫn là Tô Binh Thiện hoàn hồn trước, khuôn mặt già kích động đỏ bừng: “Ôi chao! Rõ ràng là hoàng trưởng tốn điện hạ tới rồi! Lão nô, lão nô khấu kiến hoàng trưởng tôn!”
Ông ta run run rẩy rẩy quỳ xuống.
Lúc này Mặc Tông Nhiên mới tỉnh lại từ giấc mộng.
Ông ấy thân thiết ôm chặt lấy Viên Bảo, một hồi lâu mới ngẩn ra nhìn Vân Quán Ninh và Mặc Diệp: “Không phải trẫm đang nằm mơ đó chứ?”
Vừa dứt lời, Viện Bảo đã dùng sức véo ông ấy một cái.
“Ai da!”
Khuôn mặt già của Mặc Tông Nhiến đau nhói, ông ấy cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nếu đổi thành người khác, bàn tay này sợ rằng không cần nữa.
Nhưng người béo là tốn nhi bảo bối của ông ấy… Mặc Tông Nhiên xoa xoa mặt, lập tức reo hò phấn khích: “Trẫm không nằm mơ! Trẫm không nằm mơ!”
Quả nhiên là tốn nhi bảo bối của ông ấy vào cung rồi!
Mặc Tông Nhiên ôm Viên Bảo, tung lên nhiều lần, lại đón lấy vững vàng.
Tô Bỉnh Thiện bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, ông ta cầm cây phất trần còn không quên đưa tay ra đỡ lấy Viên Bảo: “Hoàng thượng, ngài phải đón vững đó, đừng làm Hoàng trưởng tôn điện hạ ngã!”
“Cái này cũng nguy hiểm quá rồi! Ôi chao ngài mau dùng tay đi hoàng thượng, đừng doa Hoàng trưởng tốn điện hạ!”
Mặc Tông Nhiên vui vẻ tung, Viên Bảo cũng vui vẻ chơi.
Thằng bé cười “khanh khách”, một chút cũng không sợ.
Một hồi lâu, Mặc Tông Nhiên mới ôm Viên Bảo, thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh.
Mặc cho long bào bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, ông ấy vẫn không chịu buông Viên Bảo ra, cho Viên Bảo cầm lấy chòm râu ngắn dưới cằm, cười không khép được miệng.
Đùa vui với Viện Bảo một lúc, ông ấy mới quay sang nhìn Vân Quán Ninh và Mặc Diệp: “Hai đứa, lại có mục đích gì?”
Vân Quán Ninh và Mặc Diệp: “?”
“Hai đứa mang theo bảo bối Viền Bảo tới gặp trẫm là có việc gì muốn cầu xin trẫm?”
Mặt Mặc Tông Nhiên nghiêm túc.
Vân Quán Ninh: “… Phụ hoàng, trời đất chứng giám! Là thấy rất lâu rồi người không gặp Viên Bảo, Viên Bảo cũng rất nhớ người, đặc biệt đưa nó đến để người vui vẻ một chút!”
“Thật sao?”
Mặc Tông Nhiên hiển nhiên không tin: “Các con sẽ tốt vậy sao?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tô Bỉnh Thiện vừa ra ngoài gác, vẻ mặt hối hả chạy vào: “Hoàng thượng, không hay rồi!”
“Làm sao vậy?”
Mặc Tông Nhiên đang chìm ngập trong niềm vui gặp tôn nhi bảo bối, lúc này tâm trạng rỡ ràng là rất tốt, sẽ không vì sự lỗ mãng của Tổ Đỉnh Thiện mà tức giận.
Nếu đổi lại là ngày thường, chỉ sợ là một cước đạp ông ta rồi.
“Hoàng thượng, Sở Vương tới rồi!”
Tô Binh Thiện vội vàng trả lời: “Vừa nãy nổ tài nhìn thấy từ phía xa, Sở Vương đang đi về bên này!”
“Lúc này sợ là đã đi đến.”
Chưa nói hết lời, bên ngoài truyền đến tiếng thỉnh an của Lương tiểu công công: “Nô tài thỉnh an Sở Vương.”
Mặc Hồi Diện tới rồi?
Mấy người Vân Quán Ninh nhìn nhau, ánh mắt thay đổi!
Giọng nói của Mặc Hồi Diên vẫn ôn hoà: “Tiểu Lương Tử, phụ hoàng đã dậy chưa?”
“Hoàng thượng đã dậy rồi”
Lương tiểu công công vội đáp: “Không biết giờ này vương gia tới gặp hoàng thượng là có việc gì? Hoàng thượng đang rửa mặt, sắp đến Cần Chính Điện rồi.”
“Bổn vương có việc, muốn bàn bạc với phụ hoàng.”
Nói rồi, ánh mắt của hắn ta vô ý nhìn về phía xe ngựa dừng ở bên ngoài…
Ánh mắt Mặc Hồi Diễn sâu xa: “Đây là xe ngựa của Minh Vương Phủ?”
“Vâng thưa vương gia.”
Tim Lương tiểu công công bắt đầu đập thình thịch rồi.
Giọng Mặc Hồi Diện ấm áp cười: “Lão Thất như này cũng tuỳ tiện quá rồi! Không phải không biết quy tắc ở trong cung, vậy mà còn dám cho xe ngựa chạy đến Ngự Thư Phòng”
“Đây không phải là muốn bị mắng sao?”
Lương tiểu công công không biết trả lời như nào, bèn cười lúng túng: “Nô tài cũng không biết.”
Không thăm dò được gì từ Lương tiểu công cộng, Mặc Hồi Diện chỉ có thể nói: “Tiểu Lương Tử, ngươi đi vào thông báo một tiếng, bổn vương có việc muốn cầu kiến phụ hoàng.”
“Vâng, vương gia.”
Lương tiểu công công cúi thấp đầu đi vào.
Mặc Tông Nhiên ho nhẹ một tiếng: “Trẫm đều đã nghe thấy rồi, không cần nói nữa, để hắn ta vào đi.”
Lương tiểu công công đáp rồi lại cúi thấp đầu đi ra, giống như người công cụ vậy: “Vương gia, hoàng thượng mời ngài vào nói chuyện.”