Bà ta chạy khỏi nhanh như chớp.
Đợi một lúc, Triệu hoàng hậu mới viết xong xuôi mọi chuyện.
Mặc Hồi Diễn đọc nhanh như gió, hắn ta hiểu rõ, gật đầu: “Nói rồi mà, đang yên đang lành sao Vân Quán Ninh lại nói gì mà chất vấn mẫu hậu.”
Thì ra là vì, lúc trước, Triệu hoàng hậu đến gặp Mặc Tông Nhiên để thử.
Nói gì mà phải cho mẹ của đứa trẻ kia một danh phận, phong làm trắc phi, tránh làm lòng người nguội lạnh.
Không biết vì sao Vân Quán Ninh lại biết chuyện này. bây giờ, không thể cãi nhau với Mặc
Diệp một hồi, mới sáng sớm tinh mơ đã đi gặp Mặc Tông Nhiến cáo trạng?
“Trong chuyện này, lão Thất thực sự khiến người khác phải tức giận.”
Mặc Hồi Diên như có điều suy nghĩ: “Vân Quán Ninh toàn tâm toàn ý vì hắn.”
“Con cũng rất thích đứa trẻ đó! Không ngờ rằng, đó không phải là con nuôi, mà là con trai bên ngoài của lão Thất?”
Triệu hòang hậu gật đầu, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Mặc Hồi Diên nhíu mày: “Nhưng mà, mẫu hậu, cho dù là con riêng bên ngoài, chúng ta cũng phải cảnh giác.”
“Bây giờ phụ hoàng không có hoàng tôn, nếu để đứa trẻ đó vào cung… Cho dù là con riêng bên ngoài cũng là hoàng trưởng tôn!”
“Sợ cái gì?”
Triệu hoàng hậu viết ba chữ.
Bà ta đắc ý liếc mắt nhìn Mặc Hồi Diện, tiếp tục viết: “Không phải Nguyệt nhi đang mang thai con trai sao?”
Lúc trước, bà ta cũng lo lắng chuyện này.
Ai ngờ, Nam Cung Nguyệt đột nhiên mang thai!
Dương thái y nói, dựa theo mạch tượng, Nam Cung Nguyệt đang mang thai con trai.
Lúc này, những tức giận và uất ức trong lòng Triệu hoàng hậu mới giảm bớt, bà ta nhìn Mặc Hồi Diên mày chau mặt ủ, nhanh chóng viết: “Chẳng qua là một đứa con riêng bên ngoài mà thôi!”
“Chờ đứa con trong bụng Nguyệt nhi sinh ra, đó mới là hoàng trưởng tôn con vợ cả!”
Mặc Hồi Diễn là con ruột của bà ta, là Hoàng trưởng tử con vợ cả.
Con trai của hắn ta và Nam Cung Nguyệt là hoàng trưởng tôn danh chính ngôn thuận!
Một đứa con riêng bên ngoài sao có thể sánh được với sự tôn quý này?!
Triệu hoàng hậu âm thầm cười lạnh.
Không đợi Mặc Hồi Diên nói, bà ta tiếp tục viết: “Vân Quán Ninh cũng không phải là người hiền lành gì! Đức phi ghen tị, nha đầu thối này cũng ghen tị!”
“Lúc đầu, nàng ta cũng không biết thân phận của đứa bé đó, mới nhận làm con nuôi.”
“Bây giờ, nàng ta đã biết đó là con riêng của Mặc Diệp, chẳng lẽ sẽ còn nhận nó sao?”
Không cần bọn họ nhúng tay, Văn Quán Ninh sẽ giải quyết giúp bạn họ!
Mặc Hồi Diên nghe vậy, lập tức hiểu rõ: “Nhi đã đã hiểu rồi! Vẫn là mẫu hậu nhìn xa trông rộng, nhi thần vẫn còn quá nông cạn!”
Hai mẹ con nhìn nhau, mỉm cười.
Ngự Thư Phòng.
Mặc Hồi Diên vừa đi khỏi, Vân Quán Ninh lập tức ngẩng đầu, buông tay, thở dài: “Mẹ ơi! Thì ra diễn kịch cũng rất mệt.”
“Nếu lúc nãy? Sở Vương còn chưa đi thì ta phải cười lớn!”
Nếu nàng không lấy tay che mặt, Mặc Hồi Diên chắc chắn sẽ nhìn thấy nàng cười không ngừng.
Vậy chẳng phải rất xấu hổ sao?
Mặc Diệp mỉm cười, nhìn nàng.
Khi nhìn sang Mặc Tông Nhiên, hắn lập tức ngừng cười: “Phụ hoàng, vừa rồi, mục đích đến đây của đại ca đã rõ ràng”
“Xem ra, đại ca không giống như bề ngoài hiền từ và vô hại!”
Hắn nói đầy ẩn ý.
Ánh mắt Mặc Tông Nhiên chợt thay đổi.
Mấy người nhìn nhau, thầm biết rõ ràng.
Không khí trong Ngự Thư Phòng càng thêm căng thẳng.
Viên Bảo ngồi trong lòng ngực của Mặc Tông Nhiên, thằng bé đưa tay nhéo mặt ông ấy:
“Hoàng tổ phụ, giờ không còn sớm, người có muốn lên triều không?”
Mặc Tông Nhiên do dự: “Trẫm..”
Thật lòng mà nói, ông tại vị nhiều năm luôn thận trọng, một lòng vì dân.
Ngoại trừ đi ra ngoài hành công lười biếng mấy ngày thì những năm gần đây còn chưa bao giờ vắng mặt tảo triều, mặc kệ mưa gió.
Nhưng mà Viên Bảo bảo bối vất vả lắm mới tiến cùng một lần.
Ông nào muốn đi tảo triều nữa?
“Phụ hoàng, nếu ngài không đến tảo triều, chắc chắn đại ca sẽ nghi ngờ. Ngoại trừ đại ca, chúng thần trong triều cũng sẽ đi nghi ngờ vô căn cứ.”