“Con đừng giả ngây giả ngô với bổn cung nữa.”
Đức Phi tức giận đến mức vỗ lên bàn, cốc chén trên bàn loảng xoảng và vào
nhau.
Mặc Phi Phi ngồi ở bên cạnh nói: “Thất ca ca, Lại Thị đã tìm đến cửa rồi, mẫu hậu phân phó Trưởng ma ma dẫn Lại Thị đến Minh Vương Phủ, kín đáo ép buộc đưa cho thất tẩu tẩu đấy.”
Nghe xong những lời này, Mặc Diệp như chìm vào trong sương mù.
Mặc Phi Phi lại tiếp tục châm chọc: “Thất ca ca đúng là có phước, được hưởng nhiều nàng dâu như vậy mà.”
“Trái ôm phải ấp! Một bên là vương phi một bên là trắc phi, đúng là khiến người đời hâm mộ không dứt.”
“Muội nói cái gì?”
Mặc Diệp rất muốn đánh cho Mặc Phi Phi một trận, để nàng ấy có thể uốn thẳng đầu lưỡi mà nói chuyện.
Hắn nghiến răng nghiến lợi ngồi xuống một bên: “Mẫu phi, Phi Phi, các người có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Đức Phi tức giận đến mức đánh cái nấc.
Vẻ mặt Lý ma ma sầu khổ đứng ở một bên đấm lưng cho bà thuận khí, sau đó dâng trà để bà uống vài ngụm. Lúc này tâm trạng của bà mới miễn cương tỉnh táo được một chút, nhưng vẫn không vui trừng mắt lườm Mặc Diệp.
“Diệp Nhi, con thành thật nói cho bổn cung, chuyện của con và Lại Thị là như thế nào vậy?”
לנו
“Mẫu phi, nhi thần thật sự không biết Lại Thị là ai.”
Hiện tại Mặc Diệp cũng đã hiểu.
Vừa rồi Mặc Phi Phi nói cái gì mà vương phi trắc phi, lại nói cái gì mà Triệu hoàng hậu cưỡng ép nhét Lại Thị vào Minh Vương Phủ,…
Chẳng lẽ cái bà già Triệu hoàng hậu này lại muốn nhét người vào trong vương phủ của hắn hay sao?
Chuyện này có vẻ không ổn rồi.
Mặc Diệp lập tức đứng dậy, dáng vẻ vội vàng về vương phủ.
“Con đứng lại đó cho ta.”
Đức Phi tức giận vỗ lên bàn: “Con quay lại nói rõ ràng cho ta. Rốt cuộc Lại Thị là ai? Giữa con và Lại Thị đúng là con riêng hay sao?”
Mặc Diệp nhíu mày: “Con riêng?”
Hắn đã hiểu rõ rồi.
Bảo sao gần đây Mặc Hồi Diên lại không có động tĩnh gì.
Mà ngay cả Ngũ Quân Doanh bên kia, hắn cũng thuận lợi động không ít tay chân.
Vốn tưởng rằng Mặc Hồi Diễn chỉ kích động dân chúng tạo ra ít lời đồng, ai mà ngờ còn có một bước này.
Hắn quay người lại nhìn Đức Phi, rất muốn nói cho Đức Phi rằng: không có con riêng, nhưng có một đứa con trai đường đường chính chính do chính phisinh ra.
Nhưng việc mang Viên Bảo đến gặp Đức Phi lại là món quà bất ngờ mà Vân Quán Ninh muốn tặng cho Đức Phi vào ngày sinh thần… Cho nên trước đó, Mặc Diệp không thể phá hỏng kế hoạch của Vân Quán Ninh được.
Hắn cố nén lại: “Không có.”
“Đám người lão đại nói, nhìn thấy con ôm một bé trai, là ai vậy?”
Đức Phi lại hỏi.
Mặc Diệp suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, nhưng Đức Phi lại hỏi: “Là con của Ninh Nhi và cái gia định kia hay sao?”
Mặc Diệp: “…”
Sao hắn lại quên chuyện này không còn một mảnh nhỉ.
Lúc trước Đức Phi đánh tới Minh Vương Phủ, gặp được cháu trai của bà Trương, đó cũng là do Vân Quán Ninh cố tình làm vậy. Từ đó về sau mọi người cứ nghĩ đứa trẻ đó là con của Vân Quán Ninh và gia đình sinh ra.
Hiểu lầm này khiến bà chán ghét Vân Quán Ninh đến cùng cực.
Mặc Diệp rất muốn hóa giải hiểu lầm này, nhưng còn món quà bất ngờ hôm sinh thần…
Ninh Nhi, xin lỗi nàng.
Bổn vương đành phải bán hàng lần này rồi.
Dù sao Đức Phi cũng đã chấp nhận sự thật này, bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này. Lại còn đối xử với Vân Quán Ninh như con gái ruột, đúng là không dễ dàng gì.
Mặc Diệp ho nhẹ một tiếng, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”
“Đứa bé này nhìn rất đáng yêu, bổn vương rất thích, cho nên đã mang về vương phủ nhưng lại bị đại ca nhìn thấy.”
Đức Phi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Thì ra là thế”
Bà cũng đã nhìn thấy đứa bé kia.
Đôi mắt lấm la lấm lét, sợ này sợ kia… Đâu có liên quan gì đến hai chữ đáng yêu chứ.
Quả thực Đức Phi không thể yêu thích nổi, nhưng mà con trai mình lại thích, bà cũng chỉ có thể “thích” theo mà thôi: “Ngày khác dẫn đứa bé kia đến cho bổn cung nhìn một cái.”
Mặc Diệp đồng ý.
Sắc mặt Đức Phi xoắn xuýt: “Nhưng mà bây giờ con hãy nói cho bổn cung biết, con định xử lý Lại Thị kia như thế nào.”