Nam Cung Nguyệt đã biết sự tồn tại của những người xấu xí, dị hợm này rồi.
Nàng ta ốm nặng vẫn chưa khỏi, đang mệt mỏi nằm trên giường.
“Sao chỉ Tử Tô đến Thận Hình Ty thôi? Chẳng lẽ phụ hoàng thượng không làm chủ thay cho bổn vương phi, không nhất Tần Tự Tuyết lại để tra hỏi sao?”
Nam Cung Nguyệt cau mày.
Tỳ nữ Bích Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu: “Tam vương phi khẳng định chuyện này là do Tử Tô làm, nàng ta không biết gì cả.”
“Hơn nữa nàng bị thương ở chân, trong khoảng thời gian này đang ở trong phủ dưỡng thương, cho nên hoàng thượng cũng không làm gì nàng ta cả.”
“Bổn vương phi không phục!”
Nam Cung Nguyệt nắm chặt lấy khăn trải giường: “Phụ hoàng rõ ràng là đang nể mặt Tướng Phủ, không tiện động đến Tần Tự Tuyết. Nên mới để cho một a hoàn như Tử Tô, ra mặt nhận tội thay mà thôi!”
Lần này, nàng không chút do dự uống thuốc độc, chỉ vì để có thể hạ gục Tần Tự Tuyết.
Chỉ vì để cho Mặc Hồi Phong không còn cơ hội để trở mình nữa, phải hoàn toàn hạ lật đổ gục Tam Vương phủ, nên nàng ta mới ra tay từ Tần Tự Tuyết!
Tần Tự Tuyết mà mất, thì Tướng Phủ sẽ không còn hỗ trợ Mặc Hồi Phong nữa.
Khi đó, hắn ta vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày vùng lên!
Trong mắt Nam Cung Nguyệt và Mặc Hồi Diên, ngoại trừ Mặc Diệp ta… thì Mặc Hồi Phong mới là một đối thủ nặng ký trong việc tranh đoạt ngai vàng.
Chỉ cần Mặc Hồi Phong vẫn còn ở bên, Hoàng hậu sẽ không cho phép Mặc Hồi Diện lênngôi!
Lần này, không chỉ có Tần Tự Tuyết tính kể với Nam Cung Nguyệt, mà Nam Cung Nguyệt còn du khổ nhục kể nhằm để vu oan cho Tân Tự Tuyết, hai chị em dâu cũng ra tay với nhau!
Đến khi lật đổ được Tần Tự Tuyết, nàng ta mới có thể một lòng một dạ đối phó với Vân Quán Ninh!
Không ngờ hai người lại ngang tài ngang sức, đấu với nhau không phân thắng bại.
Tần Tự Tuyết bị mất đi Tử Tô, còn Nam Cung Nguyệt thì suýt nữa đã làm tổn thương đứa trẻ trong bụng vì nàng ta đã uống thuốc độc.
Lúc này, a hoàn bước vào nói rằng, Đức phi đã đưa người đến hầu hạ vương gia.
“Người gì?”
Nam Cung Nguyệt sau đó mới nhận ra; “Nữ nhân à?”
“Tại sao?”
Mấy ngày này nàng ta nằm trên giường dưỡng thương, kế hoạch của Mặc Hồi Diên và Triệu hoàng hậu không ai nói với nàng ta. Cho nên Nam Cung Nguyệt không biết trong hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó, Bích Ngọc mới nói nhỏ toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.
“Cái gì?! Một chuyện lớn như vậy tại sao người lại không nói với ta?”
Nam Cung Nguyệt vừa ngạc nhiên vừa tức giận nhìn nàng ta.
“Là… là vương gia không cho phép nói với người! Ngài ấy nói rằng gần đây cơ thể của vương phi không được khỏe, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
Bích Ngọc cúi đầu.
Nam Cung Nguyệt tức giận đến mức lập tức ngồi dậy, đi xuống đất tìm Mặc Hồi Diện để tra hỏi.
Không ngờ vừa xuống đất liền chóng mặt đứng không vững ngất xỉu ngã xuống giường.
Tình hình ở Tam Vương phủ cũng không khả quan hơn là bao nhiêu.
Những người được gửi đến Tam Vương phủ cũng là những người xấu xí, dị hợm, dáng vẻ người nào người nấy cũng xấu xí. Tần Tự Tuyết đang nằm trên giường nghe nói mấy người đó giống nàng ta…
Nàng ta đã tức đến mức ngất đi rồi.
Chỉ trong khoảng thời gian một nén nhang ngắn ngủi đã có vài người ngất xỉu.
Minh Vương phủ.
Chu Oanh Oanh lại đến ăn chực.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh kéo ghế ngồi ở cửa, Lại Thị và Trương ma ma thì mồ hôi nhễ nhại, hai người đứng ngồi không yên nhìn ngó xung quanh.
“Ô! Thực sự có người xụ mặt đến Minh Vương phủ à?”
Chu Oanh Oanh vui vẻ nhìn Lại Thị: “Cô nương, tuổi còn trẻ làm cái gì không ổn, vậy mà lại đi giở trò lừa lọc? Ta thấy cô không phải tên là Lại Thị, nên đổi tên thành “vô lại” đi? Tất nhiên cái tên “đại tiện” cũng không tệ đầu…”