Vân Quán Ninh cảm thấy ớn lạnh: “Tổ chất, chúng ta là người có tố chất.”
“Đúng, tố chất!”
Chu Oanh Oanh khoanh tay, đi dạo vài vòng quanh Lại Thị: “Trông cũng không tệ! Dáng người cũng được.”
Ôi! Trần trụi! Cái ánh mắt trần trụi đó khiến Lại Thị cảm thấy toàn thân khó chịu.
Chu Oanh Oanh đột nhiên duỗi tay ra vỗ vào mông nàng ta một cái giống như là chơi xấu vậy: “Khá đàn hồi, cũng dày như độ dày da mặt của người vậy.”
Lại Thị lập tức đỏ bừng cả mặt!
Trương ma ma rụt cổ đứng ở dưới chân tường, không dám nói gì để tránh trước chuyện vào thân.
Một mình Vân Quán Ninh vốn đã cực kỳ khó đối phó rồi, ai ngờ lại tới thêm một chu Oanh Oanh không theo lẽ thường nữa.
“Ninh Nhi, hôm nay ta nghĩ tẩu sẽ không đợi được mẫu hậu ra khỏi cung để chuộc người
đâu! Hay là ta thay tỷ đi một chuyến, trả Trương ma ma và Lại Thị lại cho mẫu hậu?”
“Trả lại cái gì chứ?”
Vân Quán Ninh lạnh lùng “hừ một tiếng: “Ta đã truyền lời đến cho mẫu hậu rồi.”
“Tự bà ấy không đến chuộc người, ta sẽ trực tiếp giết rồi làm phân bón. Còn trả lại cái gì nữa chứ?”
Ngay sau khi nàng thốt ra những lời này, đã dọa cho hai chân của Trương ma ma mềm nhũn ra, bà ta đã trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
Lại Thị tốt xấu gì cũng còn trẻ nên dường như có thể miễn cưỡng chống chọi lại được.
Những khuôn mặt của nàng ta cũng đã trắng bệch vì sợ hãi.
“Tẩu thật sự là muốn giết à?”
Chu Oanh Oanh chống nạnh, ánh mắt nhìn về phía Lại Thị và Trương ma ma: “Lại Thị này trông cũng không tệ, hay là tẩu cho ta đi?”
Vân Quản Ninh: “… Cho muội để làm gì? Muội đâu phải là nam nhân.”
“Hay muội định nạp thiếp cho Hàn Vương của muội?”
“Nạp thiếp cái gì chứ! Để chơi với muội mà thôi.”
Chu Oanh Oanh chống cằm, ánh mắt của nàng ta khi nhìn Lại Thị bỗng trở nên hơi “ngấy.
Ánh mắt đó có chút khó tả, dọa cho Lại Thị sợ đến mức cũng ngồi bệt xuống đất.
“Người đang nghĩ cái gì vậy? Một nữ nhân như ta có thể làm gì được ngươi?”
hãi như vậy, Chu Oanh Oanh chế nhạo, nheo một mắt rồi vươn tay đặt lên trán nàng ta: “Ta muốn dùng người để luyện bắn cung, kiểu sẽ đặt quả táo lên trên đầu đấy”
Nhìn thấy Trương ma ma lập tức trợn mắt giả chết ngất đi, Lại Thị nghiến răng, tim cũng thót lên, hai mắt cũng trợn ngược rồi ngất xỉu.
“Ôi, gan có chút xíu như thế này mà lại học người ta thói lừa gạt!”
Chu Oanh Oanh tỏ vẻ khinh thường: “Nhưng Ninh Nhi à, Lại Thị này tẩu định xử lý như thế
nào?”
“Ta tự có cách của mình.”
Vân Quán Ninh cười nhẹ và ra lệnh nhốt Lại Thị trong kho củi.
Trời cũng không còn sớm nữa.
Nàng làm bữa tối cho Viên Bảo, hai mẹ con đang ăn uống vui vẻ thì Viên Bảo đột nhiên nói: “Mẫu thân, con nghe nói hôm nay có một nữ nhân vô liêm sỉ đã đến giả mạo làm mẫu thân của con.”
“Đây không phải là lừa gạt con nít à?”
Mẫu thân đã xử lý nàng ta như thế nào?”
“Một đứa nhỏ như con quan tâm đến chuyện này để làm gì?”
Vân Quán Ninh gắp cho cậu bé một cái chân gà kho.
“Con đang lo lắng cho mẫu thân.”
Viên Bảo làm ra vẻ như người lớn, vừa gặm chân gà vừa nhìn nàng: “Có người thứ nhất, thì nhất định sẽ phải có người thứ hai. Rồi người trước kẻ sau ùn ùn kéo đến vương phủ của chúng ta để ăn vạ.”
“Con lo lắng không biết có phải phụ vương thật sự có người ở bên ngoài hay không?”
Vân Quán Ninh để đũa xuống: “Tại sao con lại nói như vậy?”
“Phụ vương thường ngày đã sớm về phủ rồi, đêm nay đến giờ này rồi mà người vẫn còn chưa quay về! Có thể thấy là người đã chột dạ rồi.”
Phân tích của Viện Bảo rõ ràng mạch lạc.
Vân Quán Ninh trầm ngâm nghĩ: “Cũng có lý!”
Khi hai mẹ con đang nói chuyện, Như Ngọc nằm bò trên chóp tường, thò đầu nhìn vào bên trong.
Vân Quán Ninh còn chưa kịp mở miệng thì Viên Bảo đã nắm lấy cục xương gà trên tay và ném chính xác vào trán Như Ngọc… Tên nhóc này đã luyện võ với Mặc Diệp từ trước đến nay, còn nhỏ như vậy nhưng công phu lại không hề tầm thường.
Như Ngọc không ngờ rằng cậu nhóc sẽ đột ngột ra tay.
Nên hắn ta đã bị đánh trong lúc không hề phòng bị và suýt chút nữa là ngã xuống rồi!
“Tiểu công tử!”
Hắn ta vội vàng nói: “Đừng đánh, là ta!”
Viên Bảo khẽ “hư” một tiếng: “Ta biết đó là người mà.”
Nếu không, cậu nhóc đã không nương tay rồi, sẽ trực tiếp đập thẳng vào mắt hắn ta!
Cậu nhóc quay lại nhìn Như Ngọc: “Có cửa đàng hoàng không đi, người treo tường làm gì?”
Như Ngọc xoa trán rồi xuống đất, vẻ mặt xấu hổ: “Thuộc hạ cũng có chuyện khó xử mà…”
Vân Quán Ninh cũng nhướng mày nhìn hắn ta, ánh mắt của hai mẹ con đang nhướng mày quả thật là giống hệt nhau: “Ngươi có việc gì khó xử?”