Không ổn rồi!
Vừa rồi cậu nhóc chỉ quan tâm đến việc giúp Chu Tiểu Béo chụp hồ lô ngọt, vậy mà lại vô tình lộ mặt rồi!
Đức phi đã gọi “ngươi” nhiều lần liên tiếp, nhưng không thể thốt ra thành câu hoàn chỉnh được, mà chỉ dùng tay phải tóm chặt lấy cánh tay của Lý ma ma.
Lý ma ma đau đớn cắn răng chịu đựng: “Nương nương nương nương.”
Bà ta đã kéo suy nghĩ của Đức phi lại.
Lúc này, Đức phi mới buông ra, vỗ mạnh vào cánh tay Lý ma ma: “Bà Lý, người nhìn xem!”
“Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này trông giống như…”
“Giống vương gia!”.
Lý ma ma xoa xoa cánh tay của mình, khổ sở nói: “Nương nương, nô tỳ đã nhìn thấy rồi!”
Biết được nương nương của mình đang kích động, trong lòng Lý ma ma cũng kích động, nhưng bà ta không dám bầu Đức phi!
Trong mắt Viên Bảo nhanh chóng lóe lên sự hoảng loạn.
Nhưng đã mau chóng bình tĩnh lại.
Vậy mà lại bị Đức phi nhìn thấy mặt của mình rồi, nếu cậu bé lại còn tiếp tục che giấu, chắc chắn là sẽ làm cho Đức phi sinh nghi. Ngay cả khi tổ mẫu câu cậu bé là một kẻ ngốc.
Cậu bé bình tĩnh đứng nhìn Đức phi, dứt khoát đối mặt với bà.
Đức phi rất mệt mỏi cúi đầu, bà vội vàng ngồi xổm xuống trước Viên Bảo, nghiêm túc nhìn cậu bé từ trên xuống dưới.
Càng nhìn càng thấy đứa trẻ này giống Mặc Diệp, thậm chí còn có chút giống Vân Quán Ninh…
Điên rồi, chắc chắn là bà đã điên rồi!
Đức phi dụi dụi mắt, nghĩ rằng mình đã bị hoa mắt rồi.
Khuôn mặt của Viện Bảo đột nhiên biến sắc, nói với Đức phi: “Cám ơn mấy bà lão đã mua hồ lô đường cho chúng ta. Ta và muội muội rất thích!”
Bà lão?!
Nếu đây là con nít ranh của một nhà nào khác, Đức phi đã ra lệnh cho người ném cái đứa con nít ra này ra ngoài từ lâu rồi.
Nhưng nể tỉnh khuôn mặt nhỏ này trông giống con trai của bà…
Đức phi không chấp nhặt với nó nữa!
Thậm chí còn thích cái cách gọi này!
Bà hít sâu một hơi, run giọng hỏi: “Hài tử, ngươi thật sự không có phụ hoàng mẫu thân sao?”
“Ta có mẫu thân, nhưng không có phụ thân.”
Viên Bảo trả lời ngắn gọn: “Bây giờ ta và muội ấy đang sống nương tựa lẫn nhau.”
Cậu bé đưa tay chỉ vào Chu Điềm Điềm.
Nói như vậy, hai đứa nhỏ này quả nhiên là… khóe mắt Đức phi chua xót, nghẹn ngào hỏi: “Vậy ngươi có muốn vào cung cùng với bổn cung không, bổn cũng sẽ chăm sóc cho hai ngươi?”
“Không muốn!”
Viên Bảo lắc đầu.
Liếc nhìn Như Ngọc đang trốn trong góc phố điên cuồng vẫy tay với cậu bé, Viên Bảo thu lại ánh mắt: “Bà lão.”
“Ta và Tiểu Béo phải đi đây.”
Bà lão mẫu Đức phi sụt sịt và nắm chặt tay cậu bé không buông: “Hai người không có phụ thân và mẫu thân, vậy hai người sống ở đâu?”
“Căn miếu cũ ở ngoài thành!”
Viên Bảo tùy tiện bịa chuyện.
“Vậy bình thường hai người ăn gì?”
“Có gì ăn nấy!”
Không kén ăn!
Hai mắt Đức phi đỏ hoe, vội vàng dặn dò Lý ma ma lấy hết bạc trên người ra. Ngay cả mấy đồng xu của người đánh xe cũng bị Đức phi móc sạch.
Bà còn tháo chiếc trâm bằng ngọc xuống, tháo cả những chiếc vòng ngọc trên cổ tay ra và nhét cho Viên Bảo.
“Đi đi!”
Viên Bảo: “…”
Bà thực sự xem bọn nhóc là cô nhi à?
Mẫu thân đã nói rồi, có lợi mà không kiếm thì sẽ là kẻ khốn nạn!
Những thứ này coi như là quà gặp mặt của tổ mẫu tặng cho nó vậy… cùng lắm thì khi đến sinh thần của tổ mẫu, nó cũng chuẩn bị một món quà hậu hĩnh là được rồi!
Viên Bảo cũng không từ chối, lấy quần áo quấn bạc, vòng tay, vâng vâng lại, rồi kéo Chu Điềm Điềm mau chóng bỏ đi xa.
Nhìn thấy bóng dáng cả hai đứa nhỏ khuất dần trong đám đông, Đức phi không kìm được nữa mà khóc nức nở.
“Nương nương…”
Lý ma ma có vẻ khó xử: “Nương nương, nô tỳ biết rằng trong lòng người cảm thấy không thoải mái! Những đứa trẻ này không thể là con của vương gia và vương phi được đâu.”
Mặc Diệp và Vân Quán Ninh đã thành hôn năm năm rồi, có con hay không chẳng lẽ bà ta không biết sao?
“Nương nương, người đừng buồn nữa!”