Nàng chớp mắt, lập tức ôm Viên Bảo từ ghế đẩu vòng trong lòng của mình, nhìn từ trên xuống dưới: “Con là Viên Bảo phải không? Là con trai của mẫu thân, đúng chứ?!”
Nhớ lại ngày đó khi nàng đến Cố gia đón Viên Bảo, thấy cậu nhóc nhảy khỏi hàng rào, Vân Quán Ninh đã sợ hãi đến mức lao vào bảo vệ cậu, còn bản thân nàng đã ngã chụp ếch.
Thậm chí còn bị con trai cười cho một trận!
Hóa ra Viên Bảo đã đi theo Mặc Diệp học võ công đến mức nàng không thể tưởng tượng nổi!
Đứa nhỏ này vậy mà lại có thể khuất phục được con ngựa đang bị kinh sợ và cứu được Đức phi!
Thấy mẫu thân mình ngạc nhiên đến mức không thể ngậm miệng lại được, Viên Bảo đã đập “bộp” lên mặt nàng một cái mạnh.
Lúc này, Vân Quán Ninh đã tỉnh táo hơn một chút.
Nàng ngây người nhìn Viên Bảo: “Con trai à, con thật là lợi hại!”
“Mẫu thân người cứ yên tâm đi, con rất khỏe mạnh! Rất có sức lực! Phụ vương đã dạy cho con những môn võ công vô cùng lợi hại, sau này con có thể bảo vệ mẫu thân thật tốt!”
Viên Bảo giơ hai cánh tay nhỏ bé của mình lên và nói một cách mạnh mẽ và độc đoán.
Đôi mắt Vân Quán Ninh chợt cay, vừa vui mừng an tâm vừa buồn bã.
“Mẫu thân đừng lo lắng, con không hề làm hỏng sự ngạc nhiên của mẫu thân dành cho Đức phi tổ mẫu đâu.”
Nhìn thấy Vân Quán Ninh đang khóc, Viên Bảo vội vàng đổi chủ đề: “Mẫu thân, người nhìn này, người thích gì thì cứ lấy hết đi, phần còn lại con sẽ tặng cho Đức phi tổ mẫu.”
Trong trái tim cậu bé, mẫu thân của nó luôn là vị trí đầu tiên!
Vân Quán Ninh nhìn chiếc bàn đầy son phấn và trang sức vàng bạc, tất cả đều là loại tốt.
Nàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Viện Bảo: “Viên Bảo yêu mẫu thân như vậy, mẫu thân đã rất hạnh phúc rồi.”
“Nếu như đây là quà gặp mặt và quà mừng sinh thần mà con đã chuẩn bị cho tổ mẫu, mẫu thân sẽ không chọn đầu! Con tặng cho Đức phi tổ mẫu hết là được rồi.”
Biết rằng Vân Quán Ninh cũng không thích những thứ này…
Viên Bảo nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy được thôi.”
“Mẫu thân, chờ đến sinh thần của người, con nhất định sẽ tặng cho người một bất ngờ thật lớn!”
Viên Bảo đã nghĩ đến điều đó trong lòng rồi, nó nên nên dành tặng cho Vân Quán Ninh điều bất ngờ gì…
Hai mẹ con đang nói chuyện thì giọng nói của Mặc Tông Nhiên từ ngoài cửa vang lên: “Quán Ninh, cháu trai bảo bối của trẫm đã về chưa?”
“Là hoàng tổ phụ!”
Viên Bảo vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng nhảy xuống đất và lon ton chạy ra ngoài để đón Mặc Tông Nhiên: “Hoàng tổ phụ, sao người lại đến đây! Con nhớ người lắm đấy!”.
Ngoài cửa vang lên giọng nói vui vẻ của cậu bé.
Vân Quán Ninh cũng vội vàng đi theo sau.
Chỉ thấy Mặc Tông Nhiên đang bế Viên Bảo giơ lên cao, ông cháu đang cùng nhau cười.
Tô Bình Thiện cũng tươi cười.
“Phụ hoàng.”
Vân Quán Ninh hành lễ: “Mẫu phi đã đến đây rồi.”
“Cái gì?!”
Mặc Tông Nhiên cũng kinh ngạc: “Mẫu phi của con tới đây làm gì? Nàng ấy đuổi theo trẫm xuất cung à? Nàng ấy không nói gì phải không? Không nhìn thấy Viên Bảo đúng chứ?”
Ông ấy hỏi vô số câu hỏi.
Vân Quán Ninh cười khổ: “Không có ạ.”
“Mẫu phi đến là để trút giận thay cho con.”
“Vậy thì tốt!”
Mặc Tông Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi biết được Vương phi đã ra khỏi cung, ông ấy cũng không dám chậm trễ nữa, vội vàng đưa Viên Bảo lại cho Vân Quán Ninh: “Trẫm phải mau chóng trở về rồi!”
“Trẫm nói rằng sẽ xuất cung để đi chọn quà sinh thần cho nàng ấy. Nếu lâu như vậy mà còn không quay về, nàng ấy nhất định sẽ sinh nghi.”
“Vậy quà sinh thần mà phụ hoàng chuẩn bị cho mẫu phi đã chuẩn bị xongchưa?”
“Ây da! Trẫm chỉ mãi lo tìm Viên Bảo, quên mất chuyện này rồi!”
Mặc Tông Nhiên vỗ đầu, lộ ra vẻ khổ não.
“Hoàng tổ phụ đừng lo lắng, con đã chuẩn bị rất nhiều quà cho tổ mẫu rồi! Hoàng tổ phụ người chọn lấy một ít mang về cho Đức phi tổ mẫu đi!”
Viên Bảo ân cần nói.
Mặc Tông Nhiên kích động, hôn cậu bé vài cái mạnh, rồi mới chọn vài món, vội vàng trở về cung điện.
Nhìn bóng lưng của ông ấy vội vàng rời đi, Vân Quán Ninh kéo Viên Bảo đầy ẩn ý nói: “Ngày sinh thần của mẫu phi nhất định là sẽ rất “náo nhiệt”!”