Nàng ta cười nhẹ: “Cách chúc thọ này của Ninh Nhi quả nhiên là không hề giống mọi người! Mọi người nhìn xem, Đức mẫu phi đã vui đến mức không ngậm được miệng lại luôn rồi!”
“Không hổ là Ninh Nhi, vô cùng tài giỏi.”
Nói rồi, Nam Cung Nguyệt lại ra lệnh cho người dâng bức tranh thêu hai mặt mà năm nay nàng ta đã chuẩn bị cho Đức phi.
“Đức phi, năm ngoái Ninh Nhi tặng cho người một bức tranh thêu hai mặt. Con dâu nhìn thấy người rất thích, còn treo trong tâm điện.”
Nam Cung Nguyệt cười nói: “Nên năm nay con dâu cũng đích thân thêu một bức tranh thêu hai mặt cho người”
“Hy vọng Đức mẫu phi sẽ thích nó!”
Đức phi nhàn nhạt liếc bức tranh thêu hai mặt đó.
Đường thêu này, chất lượng này, không tốt bằng bức mà Vân Quán Ninh đã tặng cho bà.
Nụ cười của bà liền nhạt đi vài phần: “Con có lòng rồi.”
Lý ma ma nhận lấy bức tranh thêu hai mặt, lúc này Đức phi mới nói đầy ẩn ý: “Thứ gì cũng vậy phải ít mới cảm thấy hiểm và quý giá.”
“Bổn cung đã có rồi, thì sẽ không muốn có nữa.”
Nghe bên ngoài, dường như bà đang nói về bức tranh thêu hai mặt do Vân Quán Ninh và Nam Cung Nguyệt tặng.
Nhưng nếu nghe kỹ…
Liền biết rằng bà đang bảo vệ con dâu của mình!
Nam Cung Nguyệt có một trái tim lạnh lẹ và thông minh, đương nhiên là nàng ta có thể nghe ra được ý mà bà muốn nói.
Ngay lập tức, hai má nàng ta đỏ bừng, có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
Sau khi mọi người tán gẫu chuyện trong nhà, các cung nhân tiến vào nói rằng hoàng thượng đã truyền lợi: lát nữa là đến giờ bắt đầu yến tiệc rồi, bảo Đức phi đi trước.
“Hoàng thượng đang làm gì vậy?”
Đức phi cau mày.
Triệu hoàng hậu sẽ không tham dự bữa tiệc hôm nay, bà lại là nhân vật chính.
Hoàng thượng không tham dự tiệc cùng với bà mà lại bảo bà trước, như thế là sao đây?!
“Nô tài cũng không biết ạ.”
Nhìn thấy công nhân cúi đầu, Đức phi cũng không làm khó hắn ta, chỉ bảo hắn lui ra trước.
Đức phi có chút không vui.
Vân Quán Ninh cười an ủi: “Mẫu phi, chắc là phụ hoàng có chuyện gì gấp nên chậm trễ rồi! Cung yến cũng sắp bắt đầu, chúng con sẽ cùng người đến đó!”
Đức phi mới miễn cưỡng nở một nụ cười.
Trong lòng Tần Tự Tuyết cũng đã có tính toán rồi.
Lần này nàng ta không thể khiến Vân Quán Ninh phải xấu mặt, lát nữa trong yến tiệc, nàng ta nhất định phải khiến Vân Quán Ninh hoàn toàn mất mặt!
Chẳng bao lâu nữa đã đến giờ thân, Đức phi có chút bực bội ngồi trong điện, đoàn người thì đang tản bộ trong Ngự Hoa Viên thưởng hoa.
Mùa này hoa mai trong vườn đang nở rộ.
Thấy sắp đến giờ dậu rồi, Vân Quán Ninh và Mặc Phi Phi mới một trái một phải đỡ Đức phi, Nam Cung Nguyệt và những người khác đi theo phía sau, cả nhóm người nô nức đi đến điện Thái Hòa.
D
Lúc này, các quan lại quyền quý đã đưa vợ dẫn con về chỗ ngồi.
Mọi người đang trò chuyện rất sâu rộng, trong điện náo nhiệt vô cùng.
Nhìn thấy Đức phi tới, mọi người đều nín thở, tập trung, liền lượt đứng dậy hành lễ.
Đức phi ngồi ở vị trí cao, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống nói chuyện.
Thấy sắc mặt của bà có vẻ không vui, Mặc Tông Nhiên cũng không đi cùng bà vào trong điện Thái Hòa như những năm trước nữa…
Mọi người không khỏi suy đoán.
Chẳng lẽ là Đức phi đang cãi nhau với hoàng thượng?
Đối với những phi tần khác mà nói chuyện này hoàn toàn sẽ không bao giờ xảy ra, bởi vì không ai dám cãi lại lời hoàng thượng. Nhưng đối với Đức phi mà nói thì đó lại là chuyện hết sức bình thường.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Chẳng lẽ Đức phi sắp thất sủng rồi?!
Cung yến đã chính thức bắt đầu, Mặc Tông Nhiên vẫn chưa xuất hiện.
Đức phi không thể kiềm chế được nữa, liền ra lệnh cho các công nhân đến Ngự Thư Phòng xem hoàng thương rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì.
Lý ma ma nhận lệnh và rời đi.
Không ngờ, bà ta vừa bước tới cửa thì đã nghe thấy giọng nói của Tô Bỉnh Thiện từ ngoài cửa truyền vào: “Hoàng thượng giá đáo!”
Giọng nói này có vẻ cao và kích động hơn trước kia, có thể lờ mờ nghe thấy giọng nói của Tô Bỉnh Thiện đang run lên vì kích động, khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
Đám đông đứng dậy cung kính chờ đợi.
Chỉ có Đức phi là cau mày nhìn về phía cửa điện.
Trong giây tiếp theo, sắc mặt của Đức phi thay đổi đáng kể!