“Đức Mẫu Phi, con không hề sai! Con đã từng nghe được, Vân Quán Ninh và gia đình trong phủ đã sinh ra một đứa con hoang! Bởi vậy Minh Vương mới giận dữ, cấm túc nàng ta ở Thanh Ảnh Viện trong vòng bốn năm”.
Tần Tự Tuyết đã hoàn toàn mất lý trí rồi.
Tân Đông Lâm cũng không kịp ngăn cản nàng ta.
Thấy nàng ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Đức Phi hét lên: “Tần Tự Tuyết, ngươi là nàng dâu của lão tam, hôm nay bổn cung sẽ không và miệng của ngươi.”
“Người đâu, đưa tam vương phi về tam vương phủ, tạm thời cấm túc chờ xử lý sau.”
Bà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tân Tự Tuyết: “Ngươi là con dâu ruột thịt của hoàng hậu, việc này bổn cung sẽ đi tìm hoàng hậu đòi lời giải thích, sau đó sẽ xử trí người sau”.
Bà muốn trước tiên đi tìm Triệu hoàng hậu tính sổ đã, sau đó lại tìm Tần Tự Tuyết tính sổ sau.
Chuyện Lại Thị trước đó bà còn chưa tự mình đi gặp Triệu hoàng hậu đậu.
Cung nhân lĩnh mệnh tiến vào, đang định mang Tần Tự Tuyết đi, thì nghe thấy Mặc Tông Nhiên quát lớn: “Từ đã.”.
L
Tân Tự Tuyết lập tức thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ phụ hoàng nhất định sẽ không để cho Đức Phi ở trước mặt mọi người giẫm lên mặt mũi của người con dâu là nàng ta.
Phụ thân nàng ta vẫn còn ở đây đấy, phụ hoàng nhất định sẽ nể mặt Tần Gia giữ lại cho nàng ta chút tình cảm…
Đang suy nghĩ thì nghe thấy Mặc Tông Nhiên lạnh giọng nói: “Cho dù là kẻ nào, dám lớn mật vu oan cho hoàng trưởng tôn, vu oan cho con dâu của trẫm thì phải và miệng.”
“Người đâu! Vả miệng ba mươi cái, để cho tam vương phi ghi nhớ thật lâu.”
Nghe thấy vậy, Tần Tự Tuyết trợn tròn mắt nhìn.
Vân Quán Ninh là con dâu của ông ấy, chẳng lẽ nàng ta không phải là con dâu của ông ấy hay sao?
Không chờ nàng ta mở miệng phản bác, hai ma ma đã tiến lên, một người giữ chặt nàng ta, một người tay nắm tay mười bắt đầu và miệng.
Đường đường là tam vương phi, lại bị vả miệng ở trước mặt mọi người.
Lại còn là hoàng đế hạ lệnh, vân quán nịn căn bản chưa từng ra mặt.
Hôm nay mặt mũi của Tần Tự Tuyết đã bị Vân Quán Ninh giẫm nát ở dưới chân rồi, đã hoàn toàn không thể nhặt lại được nữa.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tần Tự Tuyết, trong lòng Tân Đông Lâm không đành lòng muốn nói đỡ cho nàng ta, Tần Duyệt Liễu lại đột nhiên lắc đầu với ông ta, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo ông ta không thể vì chuyện này mà chọc giận hoàng thượng rồi liên lụy đến tướng phủ.
Tân Đông Lâm đành phải cắn răng chịu đựng, cũng không dám nhiều lời.
Đánh xong ba mươi cái tát, khuôn mặt của Tần Tự Tuyết đã bị sưng vù lên rồi, có thể thấy được dấu tay đỏ rực ở trên mặt.
Nàng ta không thể nói lên lời, há miệng thì toàn bộ khuôn mặt đều đau, trong đầu vang lên tiếng ong ong…
Đường đường là vương phi lại bị rơi vào cảnh tượng này, Tần Tự Tuyết sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
Nỗi hận Vân Quán Ninh của nàng ta đã khắc sâu vào trong xương tủy rồi.
Nàng ta dùng sức nắm chặt hai tay lại, nhắm mắt giả bộ té xỉu ở trên mặt đất.
Để cung nhân mang ra ngoài là biện pháp thoát thân “sáng suốt” nhất mà lúc này nàng ta có thể nghĩ ra. Ít nhất không cần nhìn đến ánh mắt trêu tức hoặc là cười nhạo hoặc là đồng tình của mọi người.
Những ánh mắt kia giống như là cây gai đâm thật sâu vào trong lòng của nàng ta.
Một chút tôn nghiêm còn sót lại của nàng ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Trong đám người, không người nào phát hiện Tần Duyệt Liễu cũng lặng lẽ rời đi.
Sau khi Tần Tự Tuyết bị khiêng đi, nhìn thấy mọi người cũng không dám thở mạnh, Mặc Tông Nhiên và Đức Phi dắt tay Viên Bảo đi lên vị trí cao nhất, cao giọng tuyên bố: “Đây chính là hoàng trưởng tôn của trẫm”
“Là con trai cả của Minh Vương và Minh Vương Phi.”
“Sau này ai còn dám hoài nghi thân phận của hoàng trưởng tôn, trẫm một người cũng sẽ không bỏ qua.”
Đêm nay trừng phạt với Tần Tự Tuyết chính là để giết gà dọa khỉ.
Lại để cho mọi người biết được, Viên Bảo là sự tồn tại mà bọn họ không thể trêu chọc được.
Vì để sau này Viên Bảo có thể đứng vững gót chân, mở đường, hộ giá cho Viên Bảo.
Mọi người thức thời, nhao nhao lên tiếng, hành lễ với Viện Bảo: “Tham kiến hoàng trưởng tốn điện hạ.”
Nhìn thấy một rừng người đang cúi đầu hành lễ với thằng bé, Viên Bảo vô thức nhìn về phía Vân Quán Ninh… Trong mắt nàng rưng rưng, hai tay che miệng không để cho chính mình bật khóc.
Nàng khẽ gật đầu một cái, ánh mắt ủng hộ.
Lúc này Viên Bảo mới nở nụ cười, sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc nói: “Đứng lên đi.”
Tuổi còn nhỏ mà khí lực cũng không nhỏ.
Mà ngay cả Mặc Tông Nhiên đứng ở bên cạnh cũng không nhịn được ngạc nhiên nhìn thằng bé một cái, sau đó trong lòng không ngừng phát ra kiêu ngạo cùng tự hào.
Đây chính là tôn nhi bảo bối của ông ấy đấy.
Mặc Diệp cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Tên nhóc này.
Vị trí kia hắn cũng chưa từng được đứng, tên nhóc này đã có thể đứng vững rồi, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử.
Đúng lúc này, vẻ mặt Lương tiểu công công căng thẳng tiến vào: “Hoàng thượng, việc lớn không tốt rồi.”