Tất cả mọi người bị Viện Bảo hấp dẫn ánh mắt, tất nhiên sẽ không chú ý đến chuyện này.
Cho dù có phát hiện thì Tần Tự Tuyết và Tần Duyệt Liễu cũng là tỷ muội ruột thịt.
Mọi người chắc chắn sẽ không đoán được, là Tần Duyệt Liễu đã kích thích nàng ta…
“Nghiêm trọng không?”
Vân Quán Ninh hỏi.
Lương tiểu công công phản ứng kịp, nàng hỏi chính là miệng vết thương của Tần Tự Tuyết, không biết trả lời thế nào: “Nô tài cũng không rõ ràng lắm! Chỉ là nghe nói là chảy rất nhiều máu.”
“Như vậy có tính là nghiêm trọng không ạ?”
Nghiêm trọng?
Vậy thì dễ giải quyết rồi.
Vân Quán Ninh đi đến cửa cung đã đuổi kịp xe ngựa của tam vương phủ.
Đúng là thái y đã xử lý qua miệng vết thương cho Tần Tự Tuyết, lúc này đầu của nàng ta đã được băng bó rất cẩn thận, cũng không nhìn thấy được vết thương như thế nào.
Nhưng mà Tần Tự Tuyết đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Thấy Vân Quán Ninh đi tới, cùng nhân vội vàng dừng xe xuống ngựa để thỉnh
an.
Thái độ so với lúc trước cung kính hơn rất nhiều.
Lúc trước Vân Quán Ninh chỉ là Minh Vương Phi, nhưng bây giờ chẳng những là Minh Vương Phi mà còn là thân mẫu của hoàng trưởng tốn điện hạ.
Điều này nói nên cái gì?
Nói rõ vị trí thái tử này, khả năng cao sẽ rơi trên đầu Minh Vương đấy.
Ngay sau vị này chính là Minh Vương Phi, còn có thể là hoàng hậu, thậm chí có thể là thái hậu nương nương cao cao tại thượng nữa đấy.
Ai còn dám không cung kính chứ?
“Đứng lên đi.”
Vân Quán Ninh cũng không nhiều lời, chỉ lên xe ngựa.
Tần Tự Tuyết hô hấp yếu ớt, bởi vì mất máu quá nhiều nên bờ môi trở nên trắng bệch, nhìn thấy có vẻ trong chốc lát cũng không thể tỉnh lại. Một người đã hôn mê bất tỉnh rồi, nàng cũng không muốn thừa cơ bỏ đá xuống giếng, có phải nên cứu nàng ta tỉnh lại rồi sau đó lại trêu tức nàng ta một trận hay không?
Nàng lấy ngân châm ra, châm cho nàng ta mấy châm.
Hô hấp của Tần Tự Tuyết lập tức trở nên có lực hơn rất nhiều.
Vân Quán Ninh nhảy xuống xe ngựa: “Đưa tam vương phi trở về, phải tĩnh dưỡng cẩn thận. Đến mai bổn vương phi lại đến tam vương phủ nhìn nàng.”
“Vâng thưa Minh Vương Phi.”
Cung nhân đánh xe ngựa, rất nhanh đã rời khỏi cung.
Vân Quán Ninh đi một vòng quay trở lại Điện Thái Hòa.
Nào biết vừa đi đến cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc “hu hu hu”.
Đây lại là chuyện gì nữa vậy?
Lúc trước có Nam Cung Nguyệt bị tức đến choáng váng, sau đó Tần Tự Tuyết muốn tự vẫn, bây giờ lại là ai nữa vậy?
Nàng còn chưa đi vào cửa, Tô Bính Thiện đã đi ra, chạm mặt nàng.
“Ôi Minh Vương Phi, sao nhanh như vậy mà người đã trở lại rồi?”
“Bên trong làm sao vậy?”
Vân Quán Ninh hất cằm về phía bên trong.
Tô Bính Thiện méo miệng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ thật thà trung thực hàng ngày: “Minh Vương Phi, bên trong là Sở Vương Phi đang khóc ạ.”
Nam Cung Nguyệt?
Không phải vừa rồi Nam Cung Nguyệt đã hôn mê bất tỉnh nên bị đưa về Thiên Điện nghỉ tạm hay sao?
“Minh Vương Phi, nô tài đang muốn đi tìm người, để cho người trước tiên tránh đi một lát, không nên gấp gáp đi vào.”
Tô Bính Thiện vội vàng nói.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Đang êm đẹp tại sao nàng phải tránh đi chứ?
Chẳng lẽ chuyện Nam Cung Nguyệt khác có liên quan đến nàng sao?
“Sở Vương Phi nói vừa rồi có cung nữ đưa điểm tâm và nước trà vào cho nàng, thái y vẫn còn ở đó nên đã thuận tay kiểm tra giúp nàng một phen, ai ngờ trong điểm tâm và nước trà này đều có vấn đề.”
Giọng điệu của Tô Bính Thiện gấp gáp, kể lại chân tướng sự việc một lần.
Vân Quán Ninh đã hiểu: “Cho nên lúc này Sở Vương phi muốn cáo trạng với phụ hoàng và mẫu phi rằng tiểu cung nữ kia là bị ta sai xử sao?”
“Là ta muốn hãm hại đứa trẻ ở trong bụng của nàng ta sao?”
“Không sai.”
Tô Bính Thiện gật đầu.
“Ta hoài nghi nàng ở đây có chút vấn đề.”
Vân Quán Ninh khinh bỉ, duỗi tay chỉ vào đầu.
Tô Bính Thiện cười ngượng ngùng, lời này ông ta cũng không dám tiếp…
Vân Quán Ninh cười lạnh một tiếng, làm bộ muốn bước vào bên trong, nhưng lại bị Tô Bính Thiện ngăn lại: “Vương phi, hoàng thượng và nương nương đang giải quyết chuyện này! Trước tiên người không nên tiến vào, tránh khỏi phiền lòng.”
Mặc Tông Nhiên cố ý phân phó ông ta đi ra ngoài tìm nàng, chính là muốn để cho Vân Quán Ninh không đi vào lúc này, tránh làm hỏng mất tâm trạng của nàng.
“Nàng ta đã khi dễ đến trên đầu ta rồi đây này, ta còn phải làm con rùa đen rụt cổ hay sao?”
Cho dù Mặc Tông Nhiên và Đức Phi sẽ làm chủ cho nàng nhưng Mặc Diệp và Viên Bảo cũng sẽ không bỏ qua chuyện này…
Nhưng Vân Quán Ninh nàng không phải là người vừa gặp chuyện đã phải lùi bước né tránh.
Đãị đến trên đầu nàng rồi còn trốn cái gì chứ?
“Ta ngược lại muốn nhìn xem nàng ta muốn làm gì?”
Vân Quán Ninh hừ lạnh một tiếng, nhấc chân tiến vào trong điện.