Nam Cung Nguyệt rất hoảng loạn, nhưng càng hoảng lại càng không trả lời được!
Thấy vậy, Mặc Hồi Diên vội nói: “Vân Quán Ninh! Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Chính người làm chuyện ác lại không dám nhận, mà còn đổ thừa Nguyệt nhi vu khống người, thật vô liêm sỉ!”
“Đại ca, ăn nói cho cẩn thận.”
Mặc Diệp đã cho Vân Quán Ninh cơ hội tốt nhất để thể hiện, khi thấy Mặc Hồi Diên đáp trả, hắn lập tức lên tiếng bênh vực nàng.
Hiện trường diễn ra rất căng thẳng.
Mọi người ngước nhìn Mặc Tông Nhiên, muốn nghe xem ông ấy giải quyết thế nào.
Nhưng lại thấy ông ấy cúi xuống nhìn Viên Bảo đang trong vòng tay, ông nở nụ cười trìu mến: “Viên Bảo, con nghĩ sao về chuyện này?”
II
Tất cả mọi người: “…”
Chuyện lớn như vậy mà hoàng để lại đi hỏi ý kiến một đứa nhóc bốn tuổi?
Đứa bé này tuy là Hoàng trưởng tốn điện hạ cao quý, nhưng cho cùng vẫn chỉ là đứa trẻ bốn tuổi!
Huống hồ, thằng bé còn là con do chính Minh vương phi mang nặng đẻ đau, nó chắc chắn sẽ đứng về phía mẫu thân nó!
Và quả nhiên, không làm mọi người thất vọng”, Viên Bảo nói: “Hoàng tổ phụ, chuyện này rõ ràng là đại bá mẫu vu khống mẫu thân con! Đại bá mẫu có lỗi!”
Đám đông lắc đầu ngao ngán.
Bất kể ai đúng ai sai trong chuyện xảy ra tối nay, nhưng nếu Hoàng trưởng tôn điện hạ đã nói như vậy…
Mọi người bèn hiểu ra thái độ của thằng bé.
Lẽ ra, thằng bé phải phân tích lại vấn đề trước rồi mới đưa ra kết luận.
Nhưng đằng này, Viên Bảo lại kiên quyết đưa ra kết luận trước. Vậy khác nào đang tuyên bố với mọi người rằng: “Ta bảo vệ mẫu thân ta đấy!”
Mọi người thất thần nhìn nhau, bàn tán xì xào.
Lúc này, Viên Bảo lại nói: “Ta hiểu mẫu thân ta nhất. Bà ấy không phải người lòng dạ độc ác, lại càng không phải người nhẫn tâm xuống tay với một sinh mạng nhỏ bé vô tội.”
“Hơn nữa, mẫu thân ta cũng đã phân tích rất rõ ràng. Chuyện này rành rành là đại bá mẫu cố ý vụ hãm.”
“Đề nghị của nhị bá mẫu cũng không tệ, Hồng Liên không thành thật, thì đánh đến khi nào ở thành thật khai báo thì thôi!”
Những lời này đã chấn động tất cả mọi người!
Phải chăng vị Hoàng trưởng tôn nhỏ tuổi này vừa lóe lên một ánh nhìn đầy sát khí?
Tất cả là học theo Minh Vương!
Vừa mở miệng đã kêu đánh kêu giết, quả thật rất có khí phách của Hoàng trưởng tôn!
“Viên Bảo nói có lý.”
Mặc Tông Nhiên vội vàng gật đầu mà không chút do dự: “Các ngươi ngốc hết rồi à? Không nghe cháu trai trẫm nói gì sao? Người đâu! Kéo ở nô tỳ gian dối ngu xuẩn này xuống, phạt năm mươi hèo!”
Ăn năm mươi hèo, chắc Hồng Liên cũng toi đời!
Mọi người lại nhìn về phía Đức Phi.
Đức Phi không nói gì, nhưng Viên Bảo đã ngăn Mặc Tông Nhiên lại: “Hoàng tổ phụ, hôm nay là sinh thần của Đức Phi tổ mẫu.”
Lại dám hãm hại mẫu thân ngay trước mặt Viên Bảo?
Phụ thân đã lên tiếng bênh vực, thằng bé cũng sẽ nhất quyết bảo vệ mẫu thân!
Viên Bảo nói tiếp: “Đánh đánh giết giết trong ngày vui thế này thì không nên! Chi bằng nhốt Hồng Liên lại trước, trông coi cẩn thận, ngày mai hành hình.”
“Vẫn là Viên Bảo suy nghĩ chu đáo.”
Mặc Tông Nhiên và Đức Phi hôn thằng bé mỗi người một cái. Mặc Tông Nhiên xua tay: “Giam Hồng Liên lại, giám sát nghiêm ngặt!”
So với việc bị hành hình và mất mạng ngay lập tức thì điều Hồng Liên sợ hơn cả chính là cảm giác nơm nớp trong đêm dài đằng đẳng, không biết thứ tra tấn khủng khiếp nào sẽ đón đợi ả vào ngày mai!
Đêm nay mới thực sự là cực hình!
Nàng ta nhìn Viên Bảo bằng ánh mắt khiếp sợ tột độ.
Hai tên tên Ngự Lâm Quân đến lôi ả ta đi.
“Sở vương phi, cứu mạng! Sở vương phi, mai cứu nô tỳ!”
Hồng Liên không chịu được nữa, ả hét lên cầu xin Nam Cung Nguyệt. Ả nắm
lấy vạt áo của Nam Cung Nguyệt và liên tục hét lên: “Sở Vương Phi, cứu… cứu nô tỳ!”
Nam Cung Nguyệt lơ là nên đã suýt bị ả ta kéo xuống!
Cũng may, Mặc Hồi Diên đã nhanh tay đỡ nàng ta dậy và đạp cho Hồng Liên một phát!
Nhìn thấy cảnh này, chẳng lẽ người ta còn không hiểu?
Mọi ánh mắt về phía Nam Cung Nguyệt và Mặc Hồi Diên bỗng trở nên đầy ẩn
Thấy Nam Cung Nguyệt im lặng thờ ơ, Hồng Liên tuyệt vọng!
Thấy sắp bị lôi ra gần cửa, ả đột nhiên hét lên: “Minh vương phi! Xin người tha cho nô tỳ! Nô tỳ sẽ thành thật khai báo, nô tỳ được…”