Thấy Hồng Liên nhát gan sắp khai hết mọi chuyện, cơ thể Nam Cung Nguyệt bỗng trở nên mềm nhũn, nàng ta lại ngất đi.
Chân tướng đã được phơi bày, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chính Nam Cung Nguyệt là kẻ đã tự biên tự diễn vở kịch này nhằm hãm hại Vân Quán Ninh.
Đức Phi tức xanh mặt, bà định đứng ra lên tiếng cho con dâu, nhưng Mặc Tông Nhiên đã ngăn bà lại: “Nay là sinh thần của nàng, việc của nàng là vui vẻ tận hưởng”
“Chuyện này cứ giao cho trẫm!”
Ông quay lại và căn dặn Tô Binh Thiện đôi lời.
Tô Binh Thiện bước đến chỗ Mặc Hồi Diên và nói gì đó với hắn ta.
Sau đó, chỉ thấy sắc mặt Mặc Hồi Diên bỗng trở nên rất khó coi.
Cuối cùng, hắn ta bế Nam Cung Nguyệt đi theo Tô Bình Thiện.
Về phần Hồng Liên, người có tâm địa bất chính như ả đương nhiên không thể giữ lại trong cung. Sau khi bị đánh một trận nhừ tử, ả bị ném ra khỏi cung. Thê thảm hơn là cả phụ mẫu của ả cũng không dám mang xác đứa con thừa sống thiếu chết như ả về.
Lúc này Mặc Diệp mới dìu Vân Quán Ninh trở về chỗ ngồi.
Thấy nàng vẫn còn tức giận, Mặc Diệp nhẹ nhàng an ủi: “Bớt giận đi mà!”
“Chẳng phải phụ hoàng đã trút giận cho nàng rồi sao?”
“Không phải ta tức cho ta, ta tức vì mới chẳng bao lâu mà chúng đã coi Viên Bảo là cái gai trong mắt! Chúng muốn thì cứ việc, ta hầu tới cùng!”
Vân Quán Ninh giận run người: “Nhưng mới có bao lâu đâu chứ?”
“Tối nay là lần đầu Viên Bảo xuất hiện trước mặt mọi người, vậy mà bọn chúng đã nóng lòng muốn diệt trừ hai mẹ con ta.”
“Những chuyện tương tự tối nay, ắt sẽ còn tiếp diễn dài dài trong tương lai!”
Đụng vào nàng, nàng có thể bỏ qua. Nhưng đụng vào con trai nàng, thì hãy bước qua các nàng trước rồi hẵng nói!
Mặc Diệp cũng rất rõ chuyện này nghiêm trọng đến nhường nào.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: “Nàng yên tâm, chỉ cần bản vương còn ở đây, ta nhất định sẽ không để chuyện này tái diễn thêm một lần nào nữa!
Tối nay diễn ra quá đột ngột.
Những tin chắc, với màn “giết gà doạ khỉ” của Mặc Tông Nhiên tối nay, thì dù sau này có người muốn đụng tới Viên Bảo, ắt cũng sẽ không dám trắng trợn như vậy!
Chí ít chúng cũng sẽ cân nhắc thật kỹ xem chúng là ai!
Đêm ấy, Viên Bảo ở lại cung Vĩnh Thọ, thậm chí là cả Mặc Tông Nhiên cũng qua đó theo thằng bé.
Hôm sau.
Vân Quán Ninh ăn sáng xong thì định đến phủ tam vương.
Tối qua, nàng đã châm cứu cho Tần Tự Tuyết, nay nàng phải qua kiểm tra xem tình hình thế
nào.
Vừa ra cửa đã thấy Như Ngọc trở về, hắn ta trầm giọng: “Mới sáng sớm, nương nương đã sai người đưa một loạt mỹ nhân tới Sở Vương phủ”
“Chẳng biết nương nương tìm mấy người đó đầu ra, nhưng ít nhiều gì cũng có nét giống Nam Cung Nguyệt.”
“Sở Vương lúc đó há hốc cả mồm, còn Sở vương phi thì tức đến ngất xỉu.”
Vân Quản Ninh gật đầu: “Biết rồi.”
Nàng còn chưa kịp tìm Nam Cung Nguyệt tính sổ, Đức Phi đã ra tay trước giúp nàng.
Nếu đã vậy, chi bằng từ từ xem coi kết cục Nam Cung Nguyệt thế nào rồi hẵng tính tiếp.
Sau khi Như Ngọc rời đi, nàng và Như Yên đến phủ tam vương.
Tần Tự Tuyết đã tỉnh, nàng ta đang nằm trên giường, hai mắt đờ đẫn.
Tỳ nữ đứng ngoài cửa, không dám vào hầu hạ.
“Sao vậy?”
Vân Quán Ninh nhìn thấy tỳ nữ ấy đang rất hoảng loạn, trong phòng lại dậy mùi máu tanh. Nàng đoán rằng đã xảy ra chuyện, nhưng chỉ vờ như không biết.
“Minh vương phi!”
Tỳ nữ vội vàng thỉnh an: “Vương phi, tinh thần của vương phi nhà nô tỳ lạ lắm.”
“Nói cụ thể xem nào”
“Tối qua, vương phi hôn mê bất tỉnh, mãi cho đến sáng mới tỉnh dậy. Nhưng, nhưng vương phi lại nằng nặc đòi tìm cái chết, cả đám nô tỳ cản mãi không được”
Tỳ nữ run rẩy.
Tìm cái chết?
Vân Quán Ninh giễu cợt trong lòng: “Chẳng phải tối qua đã đòi chết trong ngự hoa viên rồi sao? Sao bây giờ lại đời sống đời chết nữa?”
“Chúng nô tỳ cũng không biết.”
Tỳ nữ lo sợ, cúi đầu trong bất an.
Vân Quán Ninh cũng không nhiều lời, nàng vội tiến vào phòng.