Mùi máu tanh này không phải từ vết thương trên đầu Tần Tự Tuyết đêm qua mà là mùi máu chỉ mới gần đây.
Nàng đến gần, chỉ thấy trên giường còn lại chút máu. Dường như đã được dọn sơ, nhưng mùi máu tanh vẫn nồng nàn mãi không tan.
Trên cổ tay Tần Tự Tuyết cũng chằng chịt vết băng bó, sắc mặt tái nhợt không còn chút
máu.
Thấy Vân Quán Ninh đến gần, nàng ta vẫn thờ ơ, không chút phản ứng.
Vân Quán Ninh cực kỳ không thích thử mùi hương này.
Như Yên vội mở cửa sổ cho thông thoáng.
“Tần Tự Tuyết, người điên rồi à?”
Vân Quán Ninh quơ tay lên xuống trước mặt Tần Tự Tuyết.
Mãi đến lúc này, Tần Tự Tuyết mới dần hoàn hồn lại.
Nàng ta từ từ quay đầu một cách cứng nhắc, đôi mắt vô hồn và đờ đẫn không thể nhìn thấy một chút biểu cảm nào. Sau khi nhìn rõ xem Vân Quán Ninh là ai, nàng ta đột nhiên hét lên: “Aaaa…!”
Tần Tự Tuyết cuống quýt lùi về sau, lấy chăn trùm kín đầu.
Cả người nàng ta cuộn tròn trong chăn, không ngừng run rẩy.
Như Yên cảm thấy rất khó hiểu: “Vương phi, tam vương phi bị gì vậy? Làm như thấy ma không bằng?”
“Bổn vương phi là ma chắc?”
Vân Quán Ninh liếc xéo Tần Tự Tuyết: “Ma ở trong tâm nàng ta thì đúng hơn!”
Nàng lấy cây chổi lông gà trên kệ tủ chọc nhẹ vào thân thể đang run rẩy của Tần Tự Tuyết: “Tân Tự Tuyết, đừng làm bộ điên điên khùng khùng nữa!”
Tần Tự Tuyết vẫn không ngừng gào thét những tiếng kêu chói tai.
Vân Quán Ninh ngoáy ngoáy tai, ý bảo Như Yên quăng nàng ta ra ngoài.
Như Yên vén chăn lên, kéo Tần Tự Tuyết đang run rẩy xuống đất.
“Ngươi… Ngươi là ai! Ngươi là ai!”
Tần Tự Tuyết nhìn Vân Quán Ninh trong cơn hoảng hốt tột độ và không ngừng xua tay: “Đừng… Đừng tới gần ta! Ta… Ta không biết… Ta không biết gì hết! Không phải ta. Ta không có làm gì hết!”
Vân Quán Ninh chống cằm, nhìn nàng ta bằng vẻ mặt trầm ngâm.
“Ngươi không nhận ra ta thật sao?”
Tần Tự Tuyết dường như không nghe thấy lời nàng, nàng ta chỉ biết bịt tai và khóc lớn: “Ta biết lỗi rồi! Là ta sai! Ta sai rồi!”
“Ta không dám nữa đâu! Ta… Ta là nữ nhân xấu xa!”
“Để được làm hoàng hậu, ta đã hại rất nhiều người! Ta không dám nữa! Diêm Vương, xin ngài hãy cho ta thêm một cơ hội làm người!”
Nàng ta khóc rất lớn, nước mắt nước mũi tèm nhem, trông vừa nhếch nhác vừa thảm thương.
“Khóc nhiệt tình dễ sợ.”
Như Yên hỏi nhỏ: “Vương phi, không biết tam vương phi đã trải qua những gì?”
“Ai biết, chắc tối qua bị đập hư não rồi?”
Vân Quán Ninh nhíu mày.
Nàng ngồi xổm xuống và xác nhận lại lần nữa: “Tần Tự Tuyết, ngươi không nhớ ta thật đó hả? Thế ngươi có nhớ phu quân Mặc Hồi Phong của ngươi không? Còn Mặc Chi Tinh với Mặc Chi Vân thì sao, chúng là hai đứa con gái của người đó?”
Nghe thấy những cái tên này, Tân Tự Tuyết dường như càng thêm kích động.
“Ta không dám! Ta không dám nữa thật mà!”
Đôi mắt nàng ta trở nên vô hồn, vẻ kinh hoàng trong mắt nàng ta dường như xuất phát từ chính những bóng ma tâm lý trong lòng.
Nàng ta lại dập đầu xuống đất, liên tục quỳ lạy Vân Quản Ninh: “Diêm Vương Gia, ta không dám nữa!”
Vân Quán Ninh đứng dậy: “Hừm, thú vị! Điên rồi”
“Điên?”
Như Yên hơi giật mình, nàng ấy nhìn Tần Tự Tuyết đang nửa điện nửa dại: “Đang yên đang lành, sao tam vương phi lại phát điên vậy ta? Chẳng lẽ do vết thương ở đầu tối qua?”
“Có thể”
Vân Quán Ninh đưa ra một câu trả lời mập mờ.
Nàng bước ra khỏi cửa và dặn dò tỳ nữ đang đứng bên ngoài: “Vương phi nhà các ngươi điên rồi, gọi thái y đến xem sao.”
“Nhớ trông chừng nàng ta cho cẩn thận! Đừng để nàng ta chạy khỏi vương phủ, kẻo lại dọa người ta.”
Tỳ nữ vội vàng gật đầu.
Sau khi bước ra khỏi phủ tam vương, Vân Quán Ninh quay đầu liếc nhìn tấm bảng treo trên cửa, nàng cười nhếch môi.
Tân Tự Tuyết phế rồi, không cần hao tâm tổn sức vì nàng ta nữa.
Thứ đáng quan tâm nhất bây giờ chính là mối tai họa ngầm mang tên Nam Cung Nguyệt!
Chỉ là, chưa đợi Vân Quán Ninh ra tay… Đêm hôm đó, Sở Vương phủ đã truyền đến tin dữ.