Chương
Nàng tức giận hừ mạnh một tiếng: “Chỉ là muội muội của tướng quân, sao có thể so sánh với bổn cung. Phú Sơn, bổn cung muốn ngươi viết cho nàng ta một bức thư từ biệt, nói cho nàng ta biết, ngươi và bổn cung ở cùng nhau, phải chấm dứt ngay với nàng ta ngay lập tức”
Phú Sơn lạnh lùng nhìn về phía nàng ta: “Ngươi … ngươi có nhất định phải như thế không? Việc ta ở trong này, La Tước chắc chắn sẽ nói với La Kiều Oanh, nàng ấy sớm muộn cũng sẽ biết, sao ta phải tự mình nói ra”
Người khác nói cho nàng ta thì không tính, bổn cung muốn ngươi tự mình viết cho nàng ta. Nếu ngươi không viết, nếu không viết ta sẽ tìm một võ giả có võ công cao cường ám sát nàng ta, bổn cung nói nói được làm được”
Phú Sơn phát điên vì sự vô lý của nàng ta.
Lạc Thiên Ý sai người mang giấy bút tới, nói một cách vô lý: “Nếu ngươi không ngoan ngoãn làm theo lời ta, bổn cung sẽ thay ngươi nói. Ta nói một câu ngươi viết một câu, nếu làm cho bổn cung bất mãn, thì chuyện này sẽ chưa kết thúc đâu”
Phú Sơn cầm bút lên, Lạc Thiên nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi viết “La Kiều Oanh, ta và công chúa đã phải lòng với nhau, ta đối với nàng vừa gặp.
đã thương, quyết định sẽ ở bên nàng ấy, nên nghĩa phu thê. Giữa ta và nàng từ nay đoạn tuyệt từ đây, từ nay về sau đường ai nấy đi, tử sinh không còn gặp lại.”
Dưới ánh mắt sắc bén của Lạc Thiên Ý, Phú Sơn viết từng chữ một Mỗi nét chữ như lưỡi dao sắc cứa vào tim hắn.
Nghĩ đến La Kiều Oanh khi đọc được bức thư này, lòng hắn đau như cắt.
Viết đến cuối cùng “tử sinh không còn gặp lại”, nước mắt hăn lăn dài trên má, rơi tùng giọt, từng giọt xuống những nét bút cuối cùng khiến cho nét chữ bị nhòe đi trên trang giấy.
Viết xong lời cuối hắn gục xuống.
Lạc Thiên Ý kinh ngạc nhìn trang giấy bị ướt, tức giận bỏ đi.
Nàng vơ lấy bức thư vừa, xong nhét vào phong thư, đưa cho người hầu.
“Đưa bức thư này về hướng Thịnh Khang, cần phải đưa đến nhà họ La cho vị cô nương kia, càng sớm càng tốt!”
Phú Sơn vô cùng bất lực, quăng cây bút xuống, không thèm nhìn Lạc Thiên Ý mà quay đầu bước đi.
Nhìn thấy bóng dáng Phú Sơn trong sân, Lý Mặc có chút đăm chiêu.
La Oánh nhận được thư, Triệu Khương Lan nhất định cũng sẽ biết.
Cũng không biết thuộc hạ mà nàng tín nhiệm, lại trở thành phò mã của Vinh Dương, trong lòng sẽ như thế nào.
Nàng không muốn liên quan tới Vinh Dương, lại càng không muốn làm thỏa mãn chúng.
Hắn sẽ làm cho Triệu Khương Lan, không, là Lý Hâm.
Làm cho Lý Hâm không thể nào quên được, sự triền miên quấn quýt của nàng bên Vinh Dương Trời đã về đêm, trong phòng phòng La Tước vẫn sáng đèn.
Một vị phó tướng khác đến gõ cửa: “Chủ soái”
La Tước đáp lại một tiếng, liền cho hẳn vào.
Hắn với vẻ mặt đau khổ:”Tin Phú tướng quân muốn làm Vinh Dương phò mã, vẫn chưa trở về, rất nhiều người nhận được tin liền cho đó là sự thật, mắng Phú tướng quân thông đồng với địch phắn quốc, thế này mà cho là hảo hán.”
Từ ba năm trước Phú Sơn đã mang tai tiếng như vậy.
Lúc đó đến cả La Tước cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm vào hẳn.
Nhưng bây giờ khi nhớ lại quá khứ, cái cũ và cái mới được kết nối với nhau, hẳn chỉ cảm thấy bản thân không phải là một vật vô tri vô giác.
La Tước đập mạnh xuống bàn: “Lệnh được truyền lại, Phú tướng quân không phải loại người như bọn họ nghĩ. Hắn là vì bổn soái mới bất đắc dĩ lâm vào hoàn cảnh ấy, nếu ai dám nói một chút chuyện của Phú tướng quân nửa lời, kẻ đó sẽ bị xử lý theo quân luật”
Họ đồng thuận gật đầu.
La Tước chỉ vào bản đồ trên trường: “Mang binh đi Tây Bắc là một chuyện không thể hoãn lại. Thánh thượng cũng đang có ý này, trùng hợp với chúng ta, cho nên nhất định phải đưa quân đến thành Bái Lâm. Phú Sơn lúc này không thể đi được, chỉ có ngươi hoặc bổn soái tự mình lên đường, ngươi thấy sao?”
“Thuộc hạ của ngươi đang lo lắng về những thay đổi bất thường ở Vinh Dương. Đề phòng có chuyện ở biên giới, ngươi ngồi ở đây sẽ an toàn hơn. Ở phía Tây Bắc, ta nguyện ý dẫn binh tới. Ta nhất định sẽ canh giữ để không làm mất mặt hoàng đế”
La Tước võ hắn: “Được!”