Chương
La Kiều Oanh tiểu nha đầu này!
Nàng trước đó rõ ràng đã cảnh cáo, không được để cho nàng ấy chạy lung tung, ai biết đâu được La Kiều Oanh vẫn là không nhịn được mà trốn chạy đi.
Còn có cái tiểu tử thúi lão Lục kia nữa, thân là hoàng tử vậy mà nửa điểm để tin cậy cũng không có!
Không biết khuyên La Kiều Oanh thì thôi, vậy mà cùng theo nhau trốn chạy đi, hai người kia cũng thật đúng là gây họa không chê chuyện lớn mà.
Thuận Tử nghe nói Mộ Dung Bắc Tô rất có thể là cùng La Kiều Oanh cùng đi biên cảnh, dọa đến hai mắt lật một cái, kém chút nữa là ngất đi.
Thừa dịp hoàn toàn thanh tỉnh, hắn vội vàng chạy về hoàng cung để bẩm báo lại với Sơ Phi nương nương.
Chờ hắn vừa đi, Hồng Vân lo âu nói: “Mặc dù La Kiều Oanh công phu cũng không tệ, nhưng Mộ Dung Bắc Tô công phu không được. Mà hai người bọn họ lại đều là mấy hài tử không hiểu chuyện, nào đã trải qua giang hồ hiểm ác, vạn nhất đi ra ngoài bên ngoài đụng phải, gây chuyện, đừng có lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn”
Triệu Khương Lan nặng nề gật gật đầu: “Như vậy đi, ngươi mau đi tìm mấy người Phượng Vệ lập tức xuất phát chạy tới, quan trọng nhất là phải cưỡi ngựa đuổi kịp với bọn họ, nhất định phải bảo vệ tốt cho La Kiều Oanh cùng với Lục điện hạ sao cho an toàn.”
Hồng Vân trầm ngâm rồi chớp mắt một cái: “Vương phi, nếu như ta tự mình dẫn người tới đó? Dù sao mục đích chuyến đi này của bọn họ chính là đi đến biên cảnh, La Tước cũng ở đó, thứ nhất là thuộc hạ có thể dò nghe kỹ lưỡng hơn sự việc, thứ hai, La Kiều Oanh nhìn thấy ta sẽ không có phòng bị tâm lý, thứ ba, ta còn có thể tiện thể thăm hỏi La Tước”
“Như thể cũng tốt, như vậy việc này không nên chậm trễ, ngươi bây giờ mau chóng đi từ biệt La lão phu nhân, mau chóng xuất phát”
Hồng Vân nhận lệnh rồi rời đi.
Trong phủ tướng quân, La phu nhân căn bản là không yên lòng để cho Hồng Vân cũng đi.
Bà ấy nào có thể nghĩ đến Hồng Vân công phu cao thâm, cho dù là Phượng Vệ đứng đầu, đối với nàng cũng chỉ là nàng là một nữ nhân yếu đuối tay trói gà không chặt.
Nhưng Hồng Vân trấn an nói: “Nương, Vương phi cố ý phái không ít thị vệ dưới tay nàng cùng đi theo, nếu như con đi, La Kiều Oanh sẽ không đề phòng. Nàng ấy còn có thể nghe con khuyên nhủ mà không xúc động gây nên tai hoạ, cho nên mẹ cứ để cho con đuổi theo đi”
La phu nhân rốt cuộc là sợ La Kiều Oanh vì Phú Sơn, thật sự xông ra gây ra họa lớn, vì vậy đành phải đáp ứng.
“Hồng Vân, đồng ý với nương, các con đều phải cẩn thận.”
Nàng gật đầu đáp ứng, rất nhanh liền rời đi.
Ở Thần vương phủ, Triệu Khương Lan đang nghĩ đến sự việc, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa mới xuống triều liền nghe nói đầu đuôi sự việc xảy ra, đầu tiên là đi trấn an Chiêu Vũ đế cùng với thái hậu, sau đó lại gấp gáp trở về trấn an Triệu Khương Lan.
Nàng đừng có nhọc lòng nữa, không phải đã phái người theo tới đó rồi sao, hai hài tử kia mặc dù có xúc động một chút, nhưng cũng không phải là cái gì cũng vụng về, sẽ không có việc gì xảy ra đâu.”
Triệu Khương Lan dựa vào người hắn: “Không biết vì cái gì, thiếp luôn cảm thấy thời gian trôi qua ngày càng loạn, gần đây luôn có những dự cảm không tốt, sợ cuộc sống yên tĩnh, bình yên này sẽ bị quấy rối.”
Tai họa lớn nhất đối với nàng vẫn là ở Vinh Dương.
Lý Mặc bây giờ vẫn chưa động thủ với nàng, nhưng hẳn mặc dù biết rõ rằng Phú Sơn là người của mình, vẫn là chụp Phú Sơn xuống, dung túng những hành động hoang đường của Lạc Thiên Ý.
Chính là không biết rằng sẽ có một ngày, Lý Mặc sẽ trực tiếp tác động đến nàng.
Đúng rồi” Triệu Khương Lan nghĩ đến một chuyện, liền ngồi ngay.
ngắn: “Ngoại công có nói qua khi nào thì khởi hành không?”
“Ngày mai. Ông sáng nay đã tiến cung cùng phụ hoàng chào từ biệt rồi, sáng sớm ngày mai, sẽ mang theo một tiểu đội Ngự Lâm Quân rời đi.”
Triệu Khương Lan nhíu mày: “Đến Ngự Lâm Quân cũng bắt đầu hành động rồi “Một vạn nhân mã của quân tình nội bộ lúc trước đều trao quyền cho Vũ Vương, bây giờ trong kinh chỉ còn lại Ngự Lâm Quân. Lúc đầu Tân Khâm còn muốn tự mình đi theo ngoại công của ta cùng đi, nhưng ta đã khuyên can. Lỡ như Kinh Thành xảy ra chuyện rồi, thì cũng nên có thân tín đi theo bên cạnh phụ hoàng”
Mộ Dung Bắc Uyên thần sắc có chút tiêu điều, thoáng thấp giọng: “Mà lại, ta luôn cảm thấy phụ hoàng tinh thần không tốt lắm, gần đây luôn luôn ho khan, nghe Lưu công công ở bên người ngài nói, phụ hoàng luôn mất ngủ vào buổi đêm”
Triệu Khương Lan thở dài: “Nhi tử cử binh tạo phắn, chuyện này cho.
dù là ai thì cũng không thể nào mà dễ dàng chấp nhận được. Ngày khác thiếp sẽ tiến cung đi hỏi thăm phụ hoàng xem sao.”
Bọn hắn có chuyện tâm linh tương thông, đó chính là ứng cử viên cho vị trí thái tử.
‘Vạn nhất, Chiêu Vũ đế thật sự không được nữa, vị trí thái tử nhất định sẽ phải quyết định.
Hai người trầm mặc một lát, rồi dời chủ đề.