Chương
Triệu Khương Lan lên tinh thần: “Ngoại công khó khăn lắm mới về một lần, còn chưa được mấy ngày đã phải đi rồi, đêm nay chúng ta tụ tập.
một chút, để tiễn người đi.”
“Được.”
Đại khái là bởi vì biết Triệu Khương Lan vẫn chữa bệnh cho Mộ Dung Bắc Uyên, thái độ của Tôn Quyền đối với nàng hòa hoãn không ít Thêm vào đó mấy ngày gần đây Triệu Khương Lan chuẩn bị không ít phương thuốc và dược liệu cho ông dùng, hoặc để cho Tôn Quyền mang đi.
Kể cả sau này không dùng đến, nhưng phần tâm ý này cũng không tệ lắm.
Tôn Quyền đối với Triệu Khương Lan có thay đổi, nhưng sự căm hận đối với Thẩm Hi Nguyệt lại không hề che giấu.
Hiện tại Thẩm Hi Nguyệt cũng biết mình bị chán ghét, ngày bình thường một bước cũng không ra khỏi cửa, đều làm tổ trong sân của mình Nhưng mà chuyện đưa tiễn Tôn Quyền trước khi đi, làm con cháu sao có thể vắng mặt.
Tôn Quyền uống mấy chén rượu, nhìn nàng ta càng ngày càng không vừa mắt.
Trước còn có thể chịu đựng không phát tác cơn giận, bị ảnh hưởng của rượu, khó tránh khỏi không khống chế được.
Thẩm Hi Nguyệt nâng chén từ xa kính Tôn Quyền một chén, tư thái cung kính mà nói: “Ngoại công, Hi Nguyệt cảm động và khắc ghi đại nghĩa của ngoại công, thay lê dân bách tính Thịnh Khang ở đây cảm ơn ngoại công. Tại đây, Hi Nguyệt cầu chúc ngoại công đại thẳng trở về, bình định quân phắn loạn”
Tôn Quyền nhìn thấy nàng ta, chỉ cảm thấy dưới lớp túi da đẹp đẽ, quả thực chính là thứ đáng sợ.
Ông ấy hừ lạnh một tiếng, trong lòng dâng lên phẫn hận không dừng lại được.
“Thẩm Trắc phi nói đùa, chỉ bằng ngươi, còn chưa đủ tư cách đại biểu bách tính Thịnh Khang cảm ơn lão phu. Thẩm Trắc phi ở đây thể hiện yêu nước thương dân, không bằng tự thân tỉnh ngộ, ít gây tội nghiệt mới đúng”
Trong lòng Thẩm Hi Nguyệt thất kinh.
Xảy ra chuyện gì, trong lời nói này của Tôn Quyền giống như có chuyện, chẳng lẽ ông ấy biết chuyện bí mật gì?
Thẩm Hi Nguyệt lại nhìn sắc mặt của Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan trầm mặc lướt nhìn nàng ta một chút, nhưng mặt Mộ Dung Bắc Uyên lại không biểu hiện cảm xúc gì.
Giữa bọn họ giống như có cùng ý nghĩ, nhưng không người nào vạch trần.
Suy đoán trong lòng Thẩm Hi Nguyệt cho tới bây giờ càng ngày càng phóng đại.
Chắc không phải Mộ Dung Bắc Uyên đã biết chuyện về độc tình chứ, cho nên hắn biết rõ, là nàng ta cố ý hại hắn.
Ngoài điều này ra, Thẩm Hi Nguyệt thật sự không nghĩ được lý do tại sao Tôn Quyền lại châm chọc mình như vậy.
Dù sao ngoại trừ chuyện nàng ta hạ độc tình cho Mộ Dung Bắc Uyên, những chuyện khác đại kh: là thủ đoạn đối phó Triệu Khương Lan.
Nhưng mà thái độ của ông già này đối với Triệu Khương Lan sẽ không hòa hợp như vậy, tuyệt đối không phải vì mấy chuyện này mà giúp Triệu Khương Lan ra mặt chèn ép nàng ta.
Cho nên, điều duy nhất có thể giải thích là độc tình.
Nhất thời trong lòng nàng ta hoảng hốt, nghi hoặc trong lòng hôm nay đã rõ.
Tại sao Mộ Dung Bắc Uyên chán ghét nàng ta như vậy, nhưng ngày ngày vẫn phải tới thăm nàng ta.
Ngay cả đối với Tuyết Nhi, cũng không bài xích.
Lẽ nào bọn họ đã biết mọi chuyện từ rất lâu rồi, chỉ là không nói mà thôi.
Sau khi Thẩm Hi Nguyệt nhìn thấy thái độ của Tôn Quyền, gần như có thể nắm chắc được suy đoán của mình.
Nàng quyết định tìm Mộ Dung Bắc Quý để thương lượng kế sách.
Độc tình này là thứ mà trong lúc vô tình nàng ta tìm được.
Sức ảnh hưởng của thứ này cụ thể lớn bao nhiêu, thì thực ra Thẩm Hi Nguyệt và Mộ Dung Bắc Quý đều không rõ lắm.