Chương
Cho nên, chờ sau khi Tôn Quyền dẫn người rời đi, Thẩm Hi Nguyệt giả bộ ra ngoài mua đồ, lén lút đi tìm Mộ Dung Bắc Quý.
Quãng thời gian gần đây, Thẩm Hi Nguyệt đúng là rất yên phận.
Bởi vì nàng ta không làm loạn gì, Triệu Khương Lan ngược lại cũng.
không quá khắt khe mà theo dõi nàng ta.
Thẩm Hi Nguyệt muốn che dấu tai mắt người khác nên đi một vòng phố xá sầm uất, cuối cùng mới cẩn thận đi vào khu nhà nhỏ đã hẹn trước với Mộ Dung Bắc Quý.
Nàng ta gầy gò đi không ít, Mộ Dung Bắc Quý vừa thấy được nàng ta đã phát hiện ra.
Trong lòng hẳn có một chút đau lòng mơ hồ, dù sao Triệu An Linh đi tìm Thẩm Hi Nguyệt gây phiền phức không ít Trong đám quý nữ ở kinh thành, danh tiếng của Thẩm Hi Nguyệt đã bị Triệu An Linh phá gần như nát bét rồi.
Tuy rằng Mộ Dung Bắc Quý có chút cảm tình không giống bình thường đối với Thẩm Hi Nguyệt, nhưng đối với việc chính trước mắt, hắn vẫn trực tiếp đi luôn vào vấn đề.
“Nàng cảm thấy bọn Mộ Dung Bắc Uyên đã biết mọi chuyện về độc tình?”
“Không sai. Nếu không thì vì sao chán ghét một người, mà đều muốn thấy ta, nếu như huynh là hắn, đừng n‹ có khi ngay cả con mèo của ta cũng muốn ném đi.”
Mộ Dung Bắc Quý sờ khuôn mặt nàng ta: “Ta không chán ghét nàng “
Mũi Thẩm Hi Nguyệt chua xót, thật giống như toàn bộ uất ức cũng không tính là cái gì Nàng ta nhịn xuống ý định muốn khóc: “Chúng ta đều không hiểu lắm độc tình này rốt cục khi phát tác thì trở nên như thế nào, có thể nhìn thấy thái ủa Thần vương và Triệu Khương Lan, ta luôn cảm thấy, bọn họ đối với ta vẫn rất nhân nhượng. Bằng không với tính của Văn Hi trưởng công chúa hận không thể giết ta như thế, nếu không phải Triệu Khương Lan ra sức bảo vệ, đến bây giờ e là mạng sống của ta cũng không còn”
Mộ Dung Bắc Quý liếc nàng ta một chút, có chút không vui.
“Làm sao, hiếm khi ả cứu nàng một lần, không phải nàng lại nhẹ dạ, muốn hạ thủ lưu tình đối với Mộ Dung Bắc Uyên đi.”
Thẩm Hi Nguyệt nghẹn lại, sau đó lảc đầu: “Sẽ không. Mạng của ta chỉ thuộc về một người là huynh, phàm người ngăn cản con đường của huynh, đều là kẻ thù của ta.”
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Quý hoà hoãn lại: “Thật ngoan”
“Nhưng bây giờ, ta không nảm chắc được ý nghĩ của đám người Thần vương. Liệu có phải bọn họ vẫn đang nghĩ biện pháp loại bỏ độc tình, đợi sau khi bọn họ tìm được cách giải, lại tìm ta nghĩ cách?”
Thẩm Hi Nguyệt cũng không phải là người không nói đạo lý.
Mộ Dung Bắc Quý cười lạnh: “So với việc cứ ngồi một chỗ suy đoán, không bằng trực tiếp thử một lần xem độc tình có thể nguy hại tới mức nào. Không phải nàng nói, con mèo của nàng là vật chủ dân độc tình sao, không bằng giết chết con mèo, xem thân thể của Mộ Dung Bắc Uyên có biến hóa gì không tốt không.”
“Giết chết Tuyết Nhi?”
Sắc mặt Thẩm Hi Nguyệt biến đổi: “Nhất định phải giết chết nó sao, hay là giấu Tuyết Nhi đi, hoặc là…
Mộ Dung Bắc Quý chặn ngang lời nàng ta nói: ‘Nàng biết cái gì. Nếu như giấu đi mà không có tác dụng gì làm sao bây giờ, nếu đã quyết định thăm dò, đương nhiên phải làm triệt để một chút.”
Thấy Thẩm Hi Nguyệt không nỡ lòng bỏ được, Mộ Dung Bắc Quý ôm nàng nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Chỉ là một con súc sinh nhỏ thôi, đừng làm quá mọi việc. Nếu nàng thích mèo, ngày mai bản vương tự mình đi chọn cho nàng một con thật đáng yêu.”
Thẩm Hi Nguyệt không hé răng, Mộ Dung Bắc Quý thở dài, giọng nói trầm xuống.
Không lừa dối nàng, gần đây thân thể phụ hoàng không tốt, lại thêm Tây Bäc làm loạn, ngày qua ngày lo lảng, còn không biết thân thể có còn sa sút nữa không. Ta nghĩ, phụ hoàng đang âm thầm định ra ứng cử viên cho vị trí thái tử, tuy nhiên bản vương lại mệt mỏi chuyện gia đình, quá nửa là không được phụ hoàng coi trọng, nhưng mà chỉ cần thứ độc tình này thật sự có hiệu quả, sau này muốn lấy chuyện này uy hiếp Mộ Dung Bắc Uyên thậm chí là cả phụ hoàng, cũng không phải không thể”
Mộ Dung Bắc Quý làm cho trong lòng Thẩm Hi Nguyệt Tâm chìm xuống.
Nàng ta không thể không nghiêm túc.
Từ khi vừa mới bắt đầu, nàng ta đã hiểu rõ, mong ước cả đời của Mộ Dung Bắc Quý chính là ngôi vị cửu ngũ chí tôn.