Chương
Cái đám người này là tìm tới vì nàng ấy, chứ không phải là Mộ Dung Bắc Tô.
Nàng ấy có thể chết, nhưng mà Mộ Dung Bắc Tô thì không được.
Nghĩ đến cái điểm này, nàng ấy lại đóng chắc cửa vào, lên chốt ở cửa, đi về hướng của Mộ Dung Bắc Tô.
Mộ Dung Bắc Tô không hiểu gì thế nên nhìn về phía nàng ấy, vẫn còn không hiểu rõ được cách nghĩ của nàng ấy, thì lại thấy La Kiều Oanh khoát tay một cái, đi vào phần gáy của hắn ta.
Thân thể của hẳn ta nghiêng một cái, cứ như vậy mà ngã vào trong ngực của nàng ấy.
La Kiều Oanh kéo lấy cái chân tàn tật để dấu người ở bên dưới của cái giường, mặc dù hắn ta không nặng, nhưng dù sao cũng là một nam tử tương đối cao và gầy.
Nàng kéo hắn ta vô cùng phí sức, thậm chí còn có thể cảm nhận được đám người ngoài kia đã đứng ở bên ngoài của cánh cửa rồi, vô cùng thô bạo mà gõ cửa.
La Kiều Oanh cắn chặt răng, cách một ánh mắt mà dừng trên gương mặt của Mộ Dung Bắc Tô, dốc sức liều mạng mà đẩy hắn ta vào bên trong.
Chính tại lúc cả người Mộ Dung Bắc Tô đều bị nàng ấy đẩy vào bên trong hết rồi, thì cánh cửa này rốt cuộc cũng bị đẩy ra.
Mặt nàng ấy không đổi sắc mà quay đầu lại, lạnh lung mà nhìn về mấy người này.
Người nam nhân cầm đầu hung dữ mà xì một tiếng khinh miệt: “La cô nương à, nàng cũng khiến cho đám chúng ta tìm nàng thật dễ dàng ấy nhỉ!”
La Kiều Oanh nhàn nhạt mà ngồi xuống bên giường: “Cái vị công chúa kia nhà mấy người là để mấy người đến giết tôi, hay là muốn đến gặp ta đấy?”
Đối phương sửng sốt, lập tức bác bỏ: “Đương nhiên là muốn giết ngưởi rồi. Ngươi có cái gì để mà đáng gặp chứ?”
“Ngươi chắc chắn à, không phải là bình thường đều thích bắt giữ đối phương, rồi sau đó thì làm nhục một phen với tình địch như ta đây, để biểu hiện ra được sự cao cao tại thượng của nàng ta à? Thực tế thân là một công chúa, nàng ta đặc biết chú trọng đến thể diện và cảm giác thoải mái, nếu như mà đem một người như ta mà nàng ta xem như là bị hôn thê của phò mã nàng ta bắt sống quay trở về, nàng ta nhất định tâm tình sẽ rất vui vẻ đấy: La Kiều Oanh đương nhiên không phải là thích tự rước nhục vào thân rồi Nhưng mà mấu chốt trước mắt là phải sống được đã, chỉ có được sống thì mới có thể nghĩ ra được biện pháp khác.
Chỉ cần bọn họ chịu để cho nàng ấy lại một hơi thở mà mang đi, thì tất thảy đều có đường trốn.
Cái đám người đó quả nhiên hai mặt nhìn nhau, còn thật suy đi nghĩ lại cái tính khả thi này.
La Kiều Oanh một lần dẫn đường đi, âm thầm cầu nguyện bọn họ có thể để lại cho nàng ấy một cái mạng nhỏ này.
Ai mà ngờ rằng người nam nhân cầm đầu lại đánh giá nàng ấy một lát, xong còn cười lạnh nói: “So với việc mang theo một người còn sống như ngươi sẽ phiền phức vô cùng, thì ta vãn không bằng chặt bỏ cái đâu của ngươi rồi mang trở về để cống cho công chúa thì hơn. Ta muốn đem đầu của ngươi về để cho công chúa làm thành quả bóng mà đá đấy, nàng ấy có lẽ sẽ càng vui hơn”
Xong đời rồi Ngón tay của La Kiều Oanh nắm lấy phần đệm chăn, đối diện với sự chết chóc vẫn còn là sinh ra sự sợ hãi mà trước đây chưa từng có.
Ánh mắt nàng thấy bọn họ cầm thanh đao đi đến gần, trên mặt của mỗi người đều có một loại tuỳ ý mà huyết nhận nàng ấy, cái loại trực tiếp đối mặt với cái kết cuối cùng của cái chết khủng bố như thế khiến nàng sởn hết cả gai ốc.
Chỉ cầu cho Mộ Dung Bắc Tô có thể sống thật tốt, sẽ không bởi vì như này mà bị liên luy.
Trong một khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng vốn tưởng rằng bản thân mình sẽ nghĩ đến rất nhiều rất nhiều người.
Nhưng mà không biết tại vì sao, nàng một lòng đều nhớ kỹ đến Mộ Dung Bắc Tô ở bên dưới giường.
Trong lòng của La Kiều Oanh mặc niệm, phải sống cho thật tốt đấy nhé.
Một hàng nước mắt từ trong vành mắt của nàng ấy chầm chậm chảy ra ngoài, nàng thống khổ mà nhắm chặt mắt lại.
Rất nhanh, một trận phong hiệp vòng quanh sát khí đánh xuống trước mặt.
Một cái chớp mắt này, La Kiều Oanh đến cả hô hấp cũng sắp ngừng lại rồi.
Nhưng khiến cho nàng ấy ngoài ý muốn chính là, cái thanh đao đó lại không có rơi xuống, mà thay thế vào đó lại chính là một tiếng ầm.
Phảng phất có một cái lực khí gì đó thay nàng ấy chặn lại thứ buông xuống dây chết người đó.
La Kiều Oanh nơm nớp lo lắng mà mở to mắt ra, một thanh trường kiếm được để nang ở trước mặt nàng ấy, mà trên đầu nam nhân đang muốn động thủ với nàng ấy kia lại bị mở ra cùng với một miếng máu dữ tợn.
Hắn ta trố mắt mà ngã xuống.
Đánh nhau kế tiếp cơ hồ chính là phương thức chèn ép, trong gian phòng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện nhiều hơn thân ảnh của mấy nữ nhân.
La Kiều Oanh thậm chí còn không cảm nhận được nội lực của mấy nàng ấy, nhưng mà trong một chốc lát như thế này, các nàng ta giơ tay chém xuống, đã giết hết sạch một phòng thích khách luôn rồi.
Một nữ nhân mặc y phục đỏ cách nàng ấy gần nhất từ từ mà quay đầu lại, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn về phía nàng ấy.
La Kiều Oanh không hề chớp mắt mà nhìn về phía nàng ta, không dám tin mà bịt miệng lại: “Tẩu tử, sao lại có thể là tỷ chứ!”