Chương
Nghe được sự khiếp sợ trong giọng nói của La Kiều Oanh, Hồng Vân không có chút biểu tình gì mà liếc mắt về phía nàng ta một cái.
Nàng ta từ trên mặt bèn cầm lên một cái khăn lau, chậm rãi mà lau sạch bội kiếm vẫn đang nhỏ giọt máu.
La Kiều Oanh dường như không thể nào tin được vào mắt mình, vừa rồi mặc dù không có nhìn thấy Hồng Vân động thủ, nhưng mà nàng ấy vẫn có thể cảm thấy được một chiêu ngăn ở trước người mình kia bá đạo ác liệt, lăng lệ đến cỡ nào.
Rõ ràng ở trong mắt tất cả mọi người, cái vị tẩu tử quốc sắc thiên hương này của nàng ấy là một nữ tử yếu đuối ôn nhu và nhã nhặn mà.
Sao lại có thể có một mặt lợi hại như này chứ.
Ca ca của nàng có biết hay không?
Hồng Vân cho đến tận bây giờ vẫn không thể bình phục lại được.
Vừa rồi thời điểm mà vừa vào cửa nàng ta nhìn thấy cây đao kia sắp bổ về phía của La Kiều Oanh, nàng ta thiếu chút nữa liền quên mất hít thở luôn rồi.
Nếu như La Kiều Oanh xảy ra chuyện, lại còn xảy ra chuyện ở ngay trước mặt nàng ta nữa, thì nàng ta phải nói rõ với La Tước như thế nào đây!
Hồng Vân thật chậm mà thở ra một hơi, cách một hồi lâu sau, mới nghiêm nghị mà nhìn về phía nàng ấy.
“Đây chính là cái mà muội nói ở trong tin ấy hả, còn cái gì mà chăm sóc tốt bản thân nữa hả?”
Quen biết Hồng Vân cho đến nay, nàng ta chưa bao giờ nói với mình một câu ngoan ngoãn nào.
Cái bộ dạng của bây giờ đây, rõ ràng là đã bị chọc cho tức chết rồi.
La Kiều Oanh tự biết mình đuối lí, mím mím môi mà nói: “Thật xin lỗi tẩu tử, khiến cho tỷ và mẹ ta lo lắng rồi. Ta chính là sợ rằng nếu không lén lút đi, thì mọi người sẽ không đồng ý, thế nên…”
Ánh mắt của Hồng Vân khiến cho La Kiều Oanh hổ thẹn mà cúi thấp đầu, nàng ta lại nghĩ đến cái gì đó, hỏi La Kiều Oanh: “Lục điện hạ đâu, hắn ta cũng không thấy nữa rồi, có đi cùng với muội không?”
Nghe thấy nàng ta nhắc đến Mộ Dung Bắc Tô, La Kiều Oanh liền ngay lập tức ké Mộ Dung Bắc Tô từ trong gầm giường ra.
Khi mà hắn ta được kéo ra thì bị đụng vào phía trên chân giường, phanh một tiếng đau đớn.
Cú va chạm như thế này, khiến hẳn ta cũng mơ mơ màng màng mà tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra một cái liền sống chết mà nắm lấy tay của La Kiều Oanh: “Muội không sao chứ, những người kia đâu rồi?”
“Ta không sao, bọn họ đều chết hết rồi”
“Chết rồi á?”
Mộ Dung Bắc Tô lúc này mới hậu tri hậu giác mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở trong gian phòng nhiều thêm mấy nữ tử nữa, vô cùng kinh ngạc.
Thực tế người cầm đầu đương nhiên là Hồng Vân, sao nàng ta đến đây được?
“Hồng Vân cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này vậy, đây là đặc biệt đến tìm bọn ta đấy à?”
“Lục điện hạ. La Kiều Oanh nhất thời đầu óc phát động không còn thanh tỉnh, sao ngài lại cũng để con bé như thế rồi đi cùng nữa vậy? Nếu như không phải chúng ta kịp thời đi đến, hậu quả thật không thể nào tin nổi. Ngài đi lần này, Sơ phi nương nương gấp đến không nổi nữa rồi, thân thể của Thái hậu cũng không được như trước nữa”
Mộ Dung Bắc Tô vừa nghe đến mẫu phi cùng thái hậu của mình bị liên luy theo, áy náy mà đứng lên: “Là bổn cung không tốt”
Hắn ta nói xong lại nhìn liếc về phía La Kiều Oanh: “Là bổn cung khuyên La Kiều Oanh cùng đi cùng, không có liên quan đến nàng ấy, các người cũng đừng có bắt nạt nàng ấy”
La Kiều Oanh cắn căn bờ môi, dùng môi để nói ra hai chữ: “Đồ ngốc này”
Mộ Dung Bắc Tô không nỡ mà buông nàng ấy ra, nhưng La Kiều Oanh ý thức được tay của hai người còn đang lôi kéo nhau, thoáng một cái liền buông lỏng.
Hắn ta ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại ngạc nhiên mà nhìn về phía Hồng Vân.
“Hồng Vân cô nương, đám ngươi ở trên đất này đều là mấy vị nữ tử mấy người giết chết cả đấy à? Ngươi cũng có cung phu à, từ trước đến giờ thế mà Bổn cung không có biết”
“Đừng nói là huynh, đến ta cũng không biết mà. Tẩu tử, cái cung phu này của tỷ là học ở đâu vậy, ta đều không thể cảm nhận được nội lực của tỷ, thế nhưng mà cái chiêu thức động thủ lúc nấy từng chiêu từng chiêu đều là mất mạng, tại sao mà ta chưa từng nhìn thấy bao giờ?”
“Bọn họ là những nữ thị vệ mà Thần vương phi uỷ quyền cho ta đấy. Về phần chiêu thức của ta, thì là lúc nhỏ cùng với sư phụ tuỳ ý học qua thôi, dùng để phòng thân, nhưng mà không đến nỗi vạn bất đắc dĩ thì sẽ không sử dụng ra ngoài”