Chương
Dù sao cũng không thể để bọn họ ở mãi không phòng không ra ngoài được.
La Tước chỉ có thể dặn đi dặn lại bọn họ đeo mạng che mặt, không nên va chạm với ai.
Hồng Vân phân phó thuộc hạ: “Tra được tung tích của công chúa chưa?”
“Công chúa hôm nay ở Thiên Đỉnh các xem kịch. Phú tướng quân có lẽ cũng ở đó”
“Thiên Đỉnh các có người của Phượng Vệ không?”
Thuộc hạ trả lời: “Có! Bà chủ ở đó chính là Phượng Vệ”
“Lấy lệnh bài của ta qua đó, nhờ bà ấy giúp đỡ”
Gần vào biên giới Vinh Dương, Phượng Vệ sẽ càng Chức Du tuy rằng phụ thuộc Vinh Dương, nhưng do biên giới hai nước vẫn luôn thông thương, cho nên trấn giữ ở biên giới không hề nghiêm ngặt.
Hồng Vân cùng La Kiều Oanh cải trang nam tử ra ngoài, Mộ Dung Bắc Tô nhìn thấy vô cùng hưng phấn, nhất định phải đi cùng.
Nhưng Hồng Vân kiên quyết không để hắn đi cùng, còn sai người trông chừng hắn, Mộ Dung Bắc Tô tức đến dậm chân.
Mấy người thuận lợi đi vào Chức Du, đến nơi xem kịch nổi tiếng nhất Thiên Đỉnh các.
Lầu hai đều là những phòng trang nhã, bọn họ ở một góc sáng sủa ở đại sảnh lầu một, không cố ý che đậy thân phận, ở trong đám đông cũng không thu hút sự chú ý.
Hồng Vân đã quen làm gián điệp, tình huống càng nguy hiểm nàng càng thản nhiên.
Như La Kiều Oanh không giống nàng, La Kiều Oanh ngồi không yên.
Nàng ấy biết Phú Sơn đang ở một căn phòng nào đó trên lầu hai, cùng vị công chúa Lạc Thiên Ý kia uống trà xem kịch.
Biết đâu, nàng vừa ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, cho nên nàng ấy luôn nhịn không được mà nhìn xung quanh.
Hồng Vân cũng không quay đầu nhắc nhở: “Ngồi yên, đừng nhìn lung tung”
“Chàng ấy ở đâu?”
Hồng Vân xoay chiếc quạt trong tay mấy vòng, chỉ vào.
một chỗ trên lầu bên phía tay phải bọn họ.
“Yên tâm đi, đừng vội, thêm thời gian nửa nén hương nữa, ta sẽ có cách để muội gặp hắn”
Đúng như dự đoán.
Sau nửa nén hương, tỳ nữ dâng trà cho Lạc Thiên Ý và Phú Sơn.
Lúc nàng đi đến bên cạnh Phú Sơn, lại trượt tay một cái, bất cẩn làm đổ chén trà.
Một chén trà đổ hết lên y phục của hắn, tỳ nữ kia sợ tới mức chết khiếp, quỳ xuống liên tục cầu xin tha thứ.
Đôi mắt Lạc Thiên Ý lạnh như băng, vẻ mặt Phú Sơn tỏ vẻ không có gì, vỗ võ vạt áo.
Bà chủ liền vội vàng đi đến: “Quý nhân thứ tội! Nha hoàn này mới đến, tay chân vụng về, không hiểu quy tắc, tiểu nhân sẽ mang nàng ta xuống giáo huấn! Có điều quần áo của công tử bẩn rồi, vẫn nên thay cái mới đi. Tiểu nhân sai người sang tiệm may bên cạnh mua đền công tử một bộ mới”
Lạc Thiên Ý vừa muốn phát cáu, Phú Sơn nhanh hơn nàng ta một bước: “Đa tạ, làm phiền rồi”
Rất nhanh, quần áo đã được mang về.
Phú Sơn được đưa đến một phòng bên trong thay y phục.
Cùng lúc đó, Hồng Vân nhìn La Kiều Oanh một cái: “Đi cùng với bà chủ kia. Muội chỉ có thời gian hắn thay quần áo thôi, nhất định không thể chậm trễ. Hơn nữa người của công chúa Lạc Thiên Ý tất nhiên sẽ ở bên ngoài trông chừng, nhớ kĩ không được làm gì xằng bậ La Kiều Oanh căng thẳng đứng dậy, cẩn thận đi theo.
Bà chủ kia nói tìm một người hầu mới hầu hạ Phú Sơn, Phú Sơn vốn không nói gì, cũng không để ý người vào là ai.
Đi đến của, người kia đột nhiên bổ nhào vào ngực hắn, nắm chặt lấy tay áo hắn không hề lên tiếng, cả người Phú Sơn cứng đờ.