Chương
“Mẫu phi, là do nhỉ tử không hiếu thuận, đã khiến người lo lắng rồi”
Sơ phi giơ tay lên cho hắn một cái tát, Mộ Dung Bắc Tô không dám làm loạn, quỳ xuống trước mặt mẫu thân.
“Con cái làm người ta không thể yên tâm nổi, rời khỏi kinh đô mà không nói lời nào, con có biết những ngày qua ta sống như thế nào không!”
“Là con đáng chết, xin mẫu phi tha Sơ phi khóc nức nở: “Con đâu có đáng chết mà là con muốn ta chết đi có phải không, ta đây chỉ có mỗi con yêu thương hết mực, nói không gặp là không gặp nữa, thế không phải muốn lấy mạng ta thì là gì!”
Mộ Dung Bắc Tô nhìn thấy mẫu thân khóc cũng cảm thấy xót xa trong lòng, ôm lấy chân mẫu thân mà không ngừng rơi lệ.
Sơ phi sau khi mắng nhiếc đủ điều mới cúi đầu nhìn xuống, dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt nhỉ tử, đôi mắt ngấn lệ.
“Đây, mới ra ngoài không lâu thì đã chịu một nhiều điều như vậy.Ở trong cung, hàng ngày đều có người cơm bưng nước rót, nay con ra ngoài lại không dẫn theo một nô tài nào, không biết là đã chịu bao nhiêu khổ cực”
Trên đường đi đợt này năm lần bảy lượt bị ám sát, đừng nói đến chuyện chịu khổ đến cái mạng này suýt chút nữa cũng mất rồi.
Chỉ là Mộ Dung Bắc Tô không dám nói với Sơ phi mà thản nhiên mỉm cười: “Mẫu phi đừng lo lắng, con mang hai lượng bạc là đủ, đi ra ngoài chỉ cần có tiền là bản thân sẽ không phải chịu khổ”
Sơ phi lại tức giận, trừng mắt nhìn hắn vài cái: “Được rồi, còn quỳ ở đây à, không thấy xấu hổ sao? Mau theo ta đến điện Tử Tiêu. Con đi không có một chút tin tức, thái hậu, người đã có tuổi rồi, lo lắng cho con đến phát bệnh đã nhiều ngày, may mà Thần vương phi đã chăm sóc cho người, mới gắng gượng có chút tỉnh thần.”
Nghe đến đây, Mộ Dung Bắc Tô càng lo lắng “Hoàng tổ mẫu không được khỏe sao?”
“Sao có thể khỏe cơ chứ! Nhị ca chẳng ra gì của con đang bận tạo phản ở Đông Bắc, con thì lại không biết tung tích, người tức giận đến mức không chịu ăn, đau dạ dày mấy ngày liền,sau đó lại nhiễm phong hàn, cả ngày toàn thân không có chút sức lực, lát nữa gặp thái hậu, con phải nhận lỗi cho đàng hoàng!”
Mộ Dung Bắc Tô vội vàng đi theo Sơ phi đến điện Tử Tiêu.
Vừa bước vào điện, ma ma ngồi bên cạnh thái hậu hai mắt đã đỏ hoe.
“Tổ tông, tiểu tổ tông, người rốt cuộc cũng bằng lòng trở về! Khi người đi, thái hậu rất lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, làm cho chúng ta lo lắng chết mất”
Mộ Dung Bắc Tô cảm thấy vô cùng hổ thẹn, sải bước tiến đến giường của thái hậu, quỳ xuống.
“Hoàng tổ mẫu, là tôn nhi không hiếu thuận, làm cho người lo lắng, làm cho người không khỏe!”
Nói xong liền đập đầu mấy cái.
Thái Hậu lên tiếng liền được đỡ dậy: “Con, con rốt cuộc đã đi đâu! Ai gia nghe tin con với cô nương nhà họ La đều mất tích, có phải là hai đứa đã bỏ trốn cùng nhau không?”
Sơ phi cũng vội vàng hỏi: “Đúng rồi tại sao con và La Kiều Oanh lại cố gắng bỏ đi làm gì vậy, không lẽ là do ta và phụ hoàng không đồng ý chuyện hôn sự của hai đứa, cho nên mới bỏ trốn?”
Mộ Dung Bắc Tô liền nói là hiểu lầm.
Hắn tự nghĩ răng không bao giờ được để người trong hoàng cung biết về chuyện của Phú Sơn, càng không thể để họ biết về quan hệ của La Kiều Oanh và Phú Sơn, tình cảm mà nàng ấy dành cho Phú Sơn .
Hơn nữa vì La Kiều Oanh đã nói rằng sức khỏe của nàng ấy thật ra không có bất kì vấn đề gì, lúc đó là uống thuốc nên mới cố ý làm ra dáng vẻ đó.
Nếu thế thì bây giờ chắc chắn ổn rồi.
Vậy nên, Mộ Dung Bắc Tô đầu óc quay cưồng, ấp a ấp úng nói: “Không giấu hoàng tổ mẫu với mẫu phi nữa, là con nghe nói, vùng biên giới có một vị thần y có y thuật rất cao có thể điều trị tốt nhất các vấn đề về khả năng sinh sản của phụ nữ.
Sau khi biết điều đó, con đã xúi giục La Kiều Oanh đi cùng con, nhưng sợ mọi người trong cung không cho phép, La phu nhân cũng sẽ không đồng ý. Tụi con đành bàn bạc âm thầm đi”
Thái hậu mở miệng rất lâu mới thốt ra được tiếng mắng hắn: “Con đó, con đó, sao có thể tùy hứng như thết Chỉ vì nghe nói biết tung tích của vị thần y thiên tài mà khiến cho cô nương trong trắng La Kiều Oanh kia thân gái một mình đi với con xa như thế, con đã từng nghĩ đến thanh danh của cô nương ấy chưa!”