Chương
Lý Mặc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên một cái: “Như thế nào, Thế tử có ý kiến với những lời nói của trắm sao”
Mộ Dung Bắc Uyên còn chưa mở miệng, Triệu Khương Lan đã thay hắn nói: “Đó là điều vô cùng tự nhiên, điều bệ hạ mới nói rất không ổn. Thế tử cũng là đệ đệ của Thần vương, làm sao có thể cảm thấy thoải mái khi nghe những lời đó chứ, xin bệ hạ không nên ra vẻ đùa giỡn nữa”
“Thần vương phi cho rằng, trẫm đang đùa giỡn sao?”
Triệu Khương Lan trừng mắt cảnh cáo nhìn hắn ta, trong mắt nàng lạnh lùng: “Nếu không thì sao?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngay cả cung nữ bên cạnh Lý Mặc cũng sợ tới mức không dám ngẩng đầu, trong nghĩ vị Thần vương phi này cũng quá to gan lớn mật.
Có lẽ bình thường ở Thịnh Khang ngang ngược quen rồi, cho nên đến Vinh Dương cũng quên quy củ.
Nơi này là nơi nào, trong cung ai là người có quyền thế nhất Cho dù nàng là vương phi của quốc gia khác, thì cũng chỉ là khách.
Nhưng tính cách vui buồn thất thường của bệ hạ bọn họ thật đúng là khó đoán trước được, lỡ như khiến hẳn ta không vui, chắc chản hắn sẽ khiến người đó phải chết, chẳng lẽ Thịnh Khang còn có thể trả thù hay sao?
Nhưng kỳ lạ chính là, vị Thần vương phi kia không hề nhượng bộ, người nhượng bộ lại là bệ hạ của bọn họ.
Chỉ thấy hẳn ta vẫn rót một ly rượu, sau đó nâng ly hướng về phía Thần vương phi ở phía xa xa.
“Xin lỗi, vừa rồi trãm không giữ ý, cho nên ta sẽ đền tội cho Vương phi, xin Vương phi đừng trách”
Triệu Khương Lan lại rót một tách trà, không nể mặt hắn †a, nàng bưng chén trà lên: “Bổn cung không uống được rượu, cho nên đã lấy trà thay rượu, trước hết là cảm tạ bệ hạ sẽ chăm sóc chúng ta thời gian tới.”
‘Yến hội đến giữa đường, Mộ Dung Bắc Uyên lấy hai tay ôm dạ dày, trên mặt lộ ra sự khó chịu.
Triệu Khương Lan căng thẳng, nàng nhanh chóng bày ra ộ dáng đại phu bình thường hỏi: “Thế tử lại mắc bệnh sao?
Nếu không, người hãy nghỉ ngơi một chút”
Mộ Dung Bắc Uyên gật gật đầu, Triệu Khương Lan liền nói với Lý Mặc: “Bệ hạ, thân thể Thế tử lại phát bệnh, phiền ngài cho cung nữ dẫn đường, đưa hẳn đi nghỉ ngơi. Không biết Trùng Vương đang ở đâu, có thể đến chẩn trị cho hẳn hay không?
“Trùng Vương tất nhiên là ở trong cung, nếu như vương.
phi sốt ruột, hôm nay cũng có thể giải độc tình chỉ là, trãm muốn nói chuyện riêng với Vương phi mấy câu”
Động tác của Mộ Dung Bắc Uyên dừng lại, ánh mắt hẳn lạnh lùng nhìn Lý Mặc.
Trong lòng Lý Mặc thầm mắng một câu, Thế tử này xảy ra chuyện gì vậy, bộ dáng muốn bảo vệ Triệu Khương Lan thật sự ngứa mắt.
Hắn chỉ là đệ đệ của Thần vương, vậy mà lại cho rằng bản thân là Thần vương, lại còn dùng ánh mắt trừng lớn nhìn mình!
Triệu Khương Lan cũng sợ Mộ Dung Bắc Uyên chống đỡ không nổi, lập tức sai người nhanh chóng đưa hắn đi nghỉ ngơi.
Nàng âm thầm nói một câu sẽ không có việc gì với hắn, tuy rằng Mộ Dung Bắc Uyên cũng không yên tâm, nhưng hắn cũng rõ ràng, giờ phút này nhất định phải nhẫn nại Đây là hoàng cung, là địa bàn của Lý Mặc.
Sống chết của hẳn có thể nói là Lý Mặc đang nắm trong tay, nếu mà hẳn lộ ra điều gì bất thường, điều này cũng tạo uy hiếp lớn cho Triệu Khương Lan Cho nên hẳn nhất định phải bình tĩnh, kìm nén cảm xúc, cho đến khi giải được độc tình.
Mộ Dung Bắc Uyên đi ra, đám người Giang Dương cùng Đông Diêu cũng rời đi theo.
Trong cung điện lớn như vậy chỉ còn lại Triệu Khương Lan và Lý Mặc.