Chương
Lúc Lý Mặc nghe được những lời này rõ ràng sửng sốt một chút.
Triệu Khương Lan là một người tương đối lạc quan, nếu như có thể làm cho người bên cạnh cảm giác được cảm xúc không vui, vậy chứng minh nhất định đã xảy ra chuyện khiến nàng để ý.
“Hãy để nàng đến gặp trẫm”. Hai người cùng nhau dùng bữa tối.
Bữa cơm này là do Lý Mặc Uy ép nàng tới, tâm tình Triệu Khương Lan không tốt, cũng không có sức từ chối hắn ta.
Buổi tối ăn ở Trần Tâm Điện, nơi này là tẩm phòng của Lý Mặc. Cho dù hậu phi được đưa đến nơi này thị tẩm, cũng tuyệt đối không có khả năng ở lại qua đêm.
Lý Mặc từng nói không thích người khác ở chỗ này, nhưng hắn lại muốn đưa Triệu Khương Lan đến nơi này ăn cơm.
Đầu bếp của Trần Tâm Điện là một đầu bếp lớn tuổi, ở trong cũng rất nhiều năm, nếu không để ý đến thân phận, thì người này coi như là nhìn Lý Mặc và Lý Hâm lớn lên.
Lúc Lý Mặc còn là thái tử, ông ta được đưa đến nấu cơm cho một mình hắn ta.
Lúc đó Lý Hâm vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều ăn những món ông ta làm.
Vì thế ngắn ngủi mấy tháng, Lý Hâm đã mập lên bốn đến năm cân.
Lúc đó Lý Mặc luôn cười nhạo nàng là mèo thèm ăn, còn thích véo khuôn mặt tròn trịa của nàng nữa.
Lý Hâm nhỏ hơn hẳn nửa tuổi, cảm thấy lòng tự trọng bị động chạm đến, bắt đầu ăn kiêng mỗi bữa chỉ chịu ăn nửa bát.
Mắt thấy nàng lại gầy, Lý Mặc mới sốt ruột, hắn ta nói những lời hay dỗ dành nàng, dù nàng có thế nào thì nào cũng rất đẹp. Đã mấy năm trước, hắn lại nghĩ đến những chuyện này, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Vào thời điểm đó, không rõ mình có bao nhiêu thời gian quý giá, giờ đây mất đi, mới hối hận không kịp.
“Nếm thử móng lợn này”.
Hắn không để cho cung nữ hầu hạ, mà là tự mình gắp cho Triệu Khương Lan một khối móng heo sáng bóng.
“Đây là món yêu thích của nàng, trước đây nàng nói những gì béo thì ăn không chán, ăn một hơi vẫn không thấy đủ. Trẫm cố ý để đầu bếp làm, nếu ông ta biết là làm cho nàng ăn, chắc chắn sẽ rất vui vẻ”
Triệu Khương Lan cũng không khách khí, cầm một cái chuẩn bị bắt đầu gặm.
Nhưng bởi vì bên cạnh có cung nữ, động tác đã giữ ý rất nhiều, Lý Mặc liền quay đầu sắp xếp: “Các ngươi đi xuống hết đi”
Chờ họ đi, nàng ta mở miệng cắn một miếng lớn, Lý Mặc thay nàng lấy một bát canh: “Lại uống thêm chút canh rau xanh, cho đỡ ngấy”
“Không ngấy”.
Nàng ăn rất ngon, hắn ta cứ thế ngẩng cằm nhìn nàng, còn bản thân lại không nhúc nhích.
Triệu Khương Lan liếc hắn một cái: “Ngươi hạ độc ta sao? Làm thế nào mà chỉ có một mình ta ăn? Còn người lại không ăn?
Bầu không khí ấm áp bị nàng nói như vậy, lập tức phai mờ hơn một nửa.
Lý Mặc nhìn nàng xong than thở: “Làm thế nào ta lại có thể đầu độc nàng chứ”
“Thật khó nói, cũng không phải người chưa từng làm”
Hắn nghẹn ngào, buồn bực mở miệng: “Trước khi chết Thái phi đã nói với ta, năm đó cái chết của Thái hậu là có người vu oan cho nàng. Về sau ta điều tra những người bên cạnh Thái hậu, mới biết được đó là Như Tần. Đây thật sự là ngoài dự đoán của ta, ban đầu trẫm cho rằng, nàng ta và nàng có quan hệ rất tốt, hơn nữa bề ngoài nhìn nàng ta vô cùng dịu dàng ôn nhu vô cùng, cho nên đã bị mê hoặc như vậy, không nghĩ tới nàng ta lại âm độc như vậy.”
Những động tác của Triệu Khương Lan dừng lại.
Kỳ thật lúc trước nàng cũng nhìn ra sự giả tạo của nàng ta khi đi bên cạnh mình, chỉ là hai bên chưa từng xảy ra bất hoà, cũng chưa bao giờ nói rõ ràng.
Ai ngờ lại là nàng ta lại đâm sau lưng nàng. “Ngươi đã giết nàng ta sao?”