Chương
Phú Sơn không hỏi thêm, trong lòng nghĩ đến một người, cuối cùng vẫn mở miệng: “La Kiều Oanh, có sao không?”
“Lục điện hạ rất thích nàng ấy, Sơ phi và Hoàng thượng cũng đồng ý hôn sự của họ, còn phái người tới cửa cầu hôn. Nhà họ La lúc này không từ chối, đợi thêm vài ngày nữa, chờ bọn họ thành thân, La Kiều Oanh chính là Lục vương phi của Thịnh Khang”
Chua xót xông lên trong lòng Phú Sơn.
Rõ ràng là cực kỳ chua xót, nhưng hắn lại mỉm cười: “Như vậy sao, rất tốt. Bọn họ vốn là một cặp môn đăng hộ đối, đặc biệt xứng đáng, hiện giờ như vậy, thật sự là kết cục không thể tốt hơn”
Mọi thứ đã trở lại theo dự đoán ban đầu của mình, còn hắn từ một kẻ phản bội bị oan uổng đã trở thành một kẻ phản bội thực sự.
Phú Sơn rũ mắt xuống, tiếng nói như chuông bạc của La Kiều Oanh dường như càng ngày càng xa, trở thành một giấc mộng xinh đẹp phù hoa.
Giấc mơ bị đánh thức, không có gì có thể bắt được.
Phú Sơn đi, vẻ mặt Triệu Khương Lan còn vô cùng mất mát.
Lý Mặc cho rằng nàng đang nghĩ đến chuyện của Phú Sơn, khó chịu nói: “Biết nàng không thích Lạc Thiên Ý, hiện tại đã có Phú Sơn ở đây, còn có thể quản lý Lạc Thiên Ý một chút. Chỉ sợ nàng không biết, Lạc Thiên Ý rất thích hắn, Phú Sơn nói cái gì, Lạc Thiên Ý đều đồng Triệu Khương Lan không kiên nhẫn, Lý Mặc hòa hoãn lại: “Sao lại cau mày như vậy. Vị Thế tử mà nàng đưa đến, nghe nói bệnh tình đã tốt hơn không ít, vốn dĩ, trãm cho rằng phải trì hoãn mấy tháng, hiện tại xem ra, có lẽ nửa tháng là có thể khỏi hẳn. Đây không phải là những gì nàng muốn nhìn thấy sao, tại sao nàng không hài lòng”
Nàng lắc đầu: “Không, ta hài lòng”
“Thế nhưng Thế tử phi của hắn sao lại không đi theo, trằm còn muốn xem, Vong Độc tình có thật sự có hiệu quả như vậy hay không, đối với ký ức của một người, nói quên sẽ quên sao, thiên hạ còn có chuyện thần như vậy”
Triệu Khương Lan cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, rõ ràng là sớm chiều ở chung, trong lòng người yêu nhất, lại bởi vì một loại độc mà cái gì cũng không nhớ, thật tàn nhẫn.”
Lý Mặc nhìn nàng một cách bình tĩnh: “Khi lần đầu tiên ta biết rằng có một loại độc tình tồn tại, ta cũng đã có một ý tưởng. Ta đang suy nghĩ, nếu như ta cho nàng bị độc tình, nàng mãi mãi ở lại bên cạnh ta, như thế nào cũng không thể rời khỏi ta nửa bước”
Triệu Khương Lan cảnh cáo nhìn hẳn ta: “Ngươi sẽ không làm như vậy”
“Ồ, phải không? Tại sao khẳng định ta sẽ không làm thế?”
“Đó là sự lựa chọn của những người không có khả năng có được người mình yêu. Yêu mà không được, cho nên dùng tà đạo để chiếm lấy đối phương, nhưng trái tim đối phương lại không thể khống chế được, chỉ là cơ thể giống như một con rối bị khống chế, tình cảm như vậy, buồn cười vô cùng. Ngươi nghĩ làm như vậy là đáng tự hào hay sao”
“Nàng đã sai. Miễn là ta có thể ở lại với nàng, ta có thể làm bất cứ điều gì. Ngay cả khi hành vi là không biết xấu hổ, ta cũng làm được. Thế nhưng…”
Lý Mặc dừng lại và tiếp tục nói, “Nhưng ta sẽ không hạ độc tình vào người nàng. Bởi vì ta nghe Trùng Vương nói, độc tình sẽ tra tấn những người trúng cổ, nếu có một ngày không thấy thì sẽ đau đớn khó nhị tổn hại đến thể xác và tinh thần. Cho nên, ta không lỡ để nàng như vật Nói đến đây, Triệu Khương Lan cũng không biết nói cái gì.
Sau một thời gian dài, nàng mới nói: “Cảm ơn ngươi”.
Lý Mặc nhìn nàng trong một thời gian dài, đưa tay ra và chạm vào đầu nàng: “Nàng không cần nói với ta hai chữ cảm ơn. Từ khi còn bé nàng đã được ta nuôi lớn, của ta chính là của nàng, không phân biệt lẫn nhau”
Vứt bỏ tất cả những gì hắn đã làm trong quá khứ, lúc này Lý Mặc không thể nghi ngờ gì nữa, hắn tràn ngập mị lực, đặc biệt mê người.
Đáng tiếc, nàng đã không còn dễ dàng động tâm như trước nữa.
Mặt trăng có thể rất sáng, nhưng nàng đã nhìn thấy mặt trời nóng hơn và không bao giờ quên nó nữa.