Chương
Tay nàng nâng chiếc kim thoa lên, đặt lên hõm vai của hắn, nhưng lại giống như không nỡ khắc lên nét đầu tiên.
Thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên nắm lấy tay nàng, dùng càng nhiều sức hơn nữa, trong khoảnh khắc khiến đầu kim thoa găm vào da thịt hắn.
Một dòng máu chảy ra theo nét vẽ này, cũng hiện lên nét đầu tiên trong tên của nàng.
Triệu Khương Lan cắn răng, nhìn ánh mắt của hắn, bắt đầu viết tiếp hán tự thứ hai.
Đợi đến khi viết xong hai chữ này, trán Mộ Dung Bắc Uyên đã ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh.
Nàng ngẩng đầu lên, hôn đi những giọt mồ lấm tấm trên trán hắn.
Thật ra cũng thật là nhãn tâm, Triệu Khương Lan nghĩ.
Nếu nàng lý trí lên một chút thì nên hiểu rõ, mấy lời uy hiếp của Lý Mặc không phải chỉ nói chơi chơi.
Mật hàm nhắc nhở Thịnh Khang kia một khi tới tay Chiếu Vũ Đế, theo những gì nàng hiểu về Chiêu Vũ Đế, thân phận của nàng đúng là khiến trời long đất lở.
Nếu thật sự tới bước đường kia, nàng bị ép phải rời xa Mộ Dung Bắc Uyên, vậy thì nên để hắn chôn vùi những kí ức đó trong bóng tối mới đúng.
Phải để hắn quên đi sự tồn tại của Triệu Khương Lan, thậm chí cả đời này sẽ không nàng gặp lại nữa.
Nhưng nàng không cam tâm.
Đây là nam nhân mà nàng phải trải qua, vượt qua những khó khăn về thời gian và không gian mới có thể có được, giống như mạng sống đang chảy trong huyết mạch của nàng, ghi tận vào xương tủy..
Cho dù có phải rời xa, nàng cũng sẽ mãi mãi không thể quên được tất cả những gì Mộ Dung Bắc Uyên đã cho nàng.
Dựa vào cái gì mà chỉ có mình nàng nhớ, hắn cũng phải lưu lại cái gì đó mới được.
Máu ở vết thương trên vai dần khô lại, lau đi những vết máu khô trên đó, hai chữ “Khương Lan” dễ dàng nhìn thấy rõ.
“Thế này cũng tốt, cứ thế này chàng sẽ luôn nghĩ về Khương Lan là ai, cả đời này nghĩ không ra, ít nhất vẫn có thể nhắc đi nhắc lại nó nhiều lần, chỉ vậy thôi cũng đủ rồi”
Trời tờ mờ sáng, Triệu Khương Lan mặc quần áo lại hẳn hoi, xoay qua ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Mộ Dung Bắc Uyên, cúi người hôn lên bờ môi hăn.
Nếu giống như bình thường, Mộ Dung Bắc Uyên chắc chắn sẽ tỉnh dậy.
Nhưng dưới tác dụng của độc vong tình, hắn không phản ứng gì cả, im lặng chìm sâu vào giấc ngủ.
Triệu Khương Lan thở dài, đứng dậy bước ra ngoài.
Cung nhân cẩn thận tiến lên phía trước hầu hạ nàng tắm rửa, còn cẩn thận nhắc nhở: “Vương phi, đêm qua bệ hạ có ghé qua cung thăm, hình như vô cùng giận dữ. Sau đó không biết vì sao lại rời đi”
Xem ra Lý Mặc biết đêm qua nàng ngủ lại đây rồi.
Nàng thờ ơ phất tay: “Biết rồi”
Rất nhanh đám người Giang Dương cũng vội vã thức dậy, mấy người cẩn thận đặt Mộ Dung Bắc Uyên vào quan tài băng, rồi tới cáo từ lên đường với Lý Mặc.
Lý Mặc yên tĩnh đứng ngoài cửa đại điện, ánh mắt lướt qua đám người kia rơi xuống người Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan xem như không thấy, không thèm nhìn hắn ta lấy một cái.
Giang Dương đại diện nói vài lời ngoại giao, còn đảm bảo sẽ giao quyền cai quản tiểu đảo Hy Châu cho Vinh Dương như đã hứa.
Sau đó, một hàng người đông đúc bắt đầu di chuyển, nườm nượp đi về phía ngoài cung.
“Thần vương phi”
Lý Mặc ở phía sau gọi níu kéo Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan không quay đầu, chỉ dừng bước chân lại.
“Lần này trẫm thả nàng đi. Nhưng đây là lần cuối cùng trẫm nhìn bóng lưng nàng rời đi. Lần sau, nàng biết mình phải làm gì rồi đó”
Triệu Khương Lan cảm thấy có lẽ Lý Mặc điên rồi, chỉ có như vậy mới dám đứng trước mặt bao người nói ra những lời đáng sợ như vậy.
Toàn bộ người cung nhân đều cúi thấp đầu, không ai dám để lộ ra vẻ ngạc nhiên gì.
Ngược lại một hàng người Thịnh Khang mặt ai nấy đều là căm hận, nhưng lại không thể xả ra.
Ánh bình minh phía xa nhiễm hồng cả một mảng trời, Triệu Khương Lan lấy lại tinh thần, sải bước rời đi.