Hôm sau, tuyết ngừng.
Lục Oanh xưa nay ngủ rất cạn, còn chưa đến giờ mẹo (am-am), liền tỉnh. Bích Lạc ngược lại tham ngủ, đến lúc muốn hầu hạ Lục Oanh rời giường, mới phát hiện nàng đã sớm rửa mặt xong, đang ngồi trước cửa sổ, dùng lụa mỏng lau chùi đàn cổ.
Không biết đã bao lâu không đánh đàn, nàng vốn không có nhã hứng gì, chỉ là mỗi ngày chăm chỉ chà lau đàn, mặc dù đã qua thời gian dài như vậy, vẫn y như mới.
Bích Lạc thở dài từ đáy lòng, người ta nói thấy vật nhớ người, nàng tuy ngu dốt, nhưng thấy Lục Oanh như thế, trong lòng tự biết tiểu thư đang suy nghĩ điều gì. Nửa năm qua, từ đáy mắt nàng chưa từng toát ra chút sinh khí nào.
"Tiểu thư, Tả tướng quân sáng sớm đã tới, lão gia tiếp ngài qua cùng dùng bữa sáng." Vốn tưởng rằng thời gian lâu, tình cảm tự nhiên cũng sẽ phai nhạt, ít nhất Bích Lạc nghĩ như thế. Nếu tiểu thư có thể thừa nhận Tả tướng quân, vậy thì mọi sự đều vui vẻ rồi.
"Không cần." Lục Oanh như trước cúi đầu, thấp giọng nói, "Ta không đói bụng, tùy ý ăn chút gì là được."
"Tiểu thư..." Bích Lạc cũng bất đắc dĩ, nàng có thể khuyên được gì đây, chỉ nguyện Lục Oanh sớm buông đi tầng tầng tâm sự mới tốt.
Bích Lạc bày điểm tâm, Lục Oanh chỉ tùy ý uống mấy ngụm cháo, liền hết thèm ăn. Xa xa nghe được tiếng bước chân từ ngoài phòng truyền vào, nhưng gần đến cửa, lại chậm rãi yên tĩnh. Lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.
Lục Oanh nhìn hướng Bích Lạc, gật đầu, ý bảo để người tiến vào. Người vào đầu tiên là Lục Khang, đã thay một thân trang phục săn bắn nhẹ nhàng thoải mái, bên cạnh hắn là một nam tử áo bào trắng, ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mày rậm mắt sáng, toát lên vẻ cao ngạo chỉ tướng sĩ trong quân mới có.
"Oanh nhi, mẫu thân ta cố ý vì ngươi làm quế hoa cao, biết ngươi thích ăn." Tả Liệt nâng chiếc hộp trong tay lên, cười nói.
Tuy trước đây cùng nhau lớn lên, nhưng cũng không thân mật như vậy, Lục Oanh ngữ khí trước sau như một ôn hòa có lễ, nhưng cũng xa người ngàn dặm, "Làm phiền bá mẫu."
Đưa cái gì không được, lại cứ thích đưa quế hoa cao! Bích Lạc nhìn mà sốt ruột, Cố Thanh Trản khi đi để lại cho tiểu thư nửa túi quế hoa cao, bây giờ lại đưa quế hoa cao gì chứ, chẳng phải lại khiến tiểu thư thấy vật nhớ người sao?
"Buổi sáng cũng không thấy ngươi ăn bao nhiêu, một lát xuất môn săn bắn chắc chắn sẽ đói, ta thấy ngươi..."
"Không cần."
"Oanh nhi!" Nhìn nàng thần tình lạnh nhạt, Lục Khang nhịn không được nhỏ giọng trách cứ, "Người tới là khách."
Phụ thân và ca ca đều có ý để mình gả vào Tả gia, nên mới giữ gìn quan hệ hai nhà thân mật như vậy, Lục Oanh sao lại không biết ? Hiện giờ Lục gia và Tả gia tuy tay nắm đại quyền quân sự Vũ quốc, quân quyền một khi lớn, liền khó tránh sẽ bị Trịnh Triệu kiềm chế. Dù sao gần vua như gần cọp, hai nhà không ít lần bàn chuyện liên hợp, vì bản thân mình chừa một đường ra, có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu. Lục Oanh hiểu được, cho dù đáy lòng nàng không muốn, mặt ngoài cũng phải tạo mối quan hệ tốt với Tả Liệt.
Tới gần cuối năm, chợ Lạc thành hết sức náo nhiệt, tiếp qua chút thời gian, luồng khí lạnh tuôn tới, sẽ không thấy được cảnh này nữa. Đối với người Lạc thành mà nói, vào đông là thời cơ săn bắn tốt nhất, nếu vận khí tốt, dựa vào con mồi không chỉ có thể sống qua cuối năm, còn có thể đến chợ buôn bán, kiếm chút tiền lời.
Đương nhiên, các công tử ca đi săn bắn không giống với dân chúng bình thường đi săn bắn. Lục Khang và Tả Liệt cưỡi ngựa chiến, đeo cung tiễn, đi qua phố xá sầm uất, dĩ nhiên là hấp dẫn ánh mắt của một đám dân chúng.
Nghĩ lại, đúng là đã thật lâu không hít thở không khí mới mẻ ngoài phủ. Lục Oanh ngồi trong xe ngựa, gạt mành, ven đường người dân đổ xô như trẩy hội, đúng lúc phiên chợ sáng phồn hoa nhất Lạc thành.
"Tiểu thư, hôm nay thật là náo nhiệt nha ~" Bích Lạc lêm tiếng hòng đánh phá sự yên lặng này. Khó lắm mới ra ngoài một chuyến, vẫn không thấy tiểu thư cười, "Hồi xưa, nhị gia thường mang tiểu thư chuồn êm ra ngoài, còn bảo nô tỳ nằm trên giường tiểu thư..."
Lục Oanh nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu lại, khó được nhếch nhếch khóe môi, khẽ thở dài, "Nhưng vậy thì thế nào? Mẫu thân chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu..."
Trầm mặc.
Bích Lạc biết mình lại nói sai rồi, lúc này thấy người bán đường hồ lô đầu đường đang thét to mời khách, nàng chỉ chỉ, "Tiểu thư không phải thích ăn món kia sao? Nô tỳ đi mua hai xuyến đến đây."
Theo hướng ngón tay nàng, thứ đầu tiên Lục Oanh nhìn thấy lại là người bán hoa đăng. Có lẽ người phương Bắc không có tập tục thả hoa đăng, Lục Oanh từ khi ra Bắc, mãi vẫn chưa thấy được, càng miễn bàn mùa đông khắc nghiệt này, Lục Oanh bất giác liền nhìn nhiều mấy lần.
Tả Liệt thấy Lục Oanh như vậy, nghĩ là nàng thích, liền cưỡi ngựa đuổi theo, xoay người hỏi Lục Oanh, "Muốn à? Ta mua cho ngươi đi."
"Không..." Lục Oanh nửa câu sau còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Tả Liệt giơ roi chạy đi.
Trước quán nhỏ, có mấy đạo cô áo bào tím đang đứng xem.
Người bán hàng rong kia đúng là người miền Nam, dùng khẩu âm miền Nam. Hắn nhìn vị công tử ca cưỡi ngựa trắng chạy đến bên này, cảm thấy là một món sinh ý hời, liền không kiên nhẫn mà kêu lên với mấy vị đạo cô kia, "Các ngươi không mua thì đứng đây làm chi? Chớ gây trở ngại ta làm ăn."
"Mấy món này ta đều muốn, trước khi mặt trời lặn thay ta đưa đến phủ Lục Tướng quân." Tả Liệt nói xong, lấy ra một thỏi bạc lớn ném cho người bán hàng.
Quanh năm suốt tháng cũng không gặp được một vị kim chủ như vậy, người bán hàng rong cầm bạc cắn cắn, khóe miệng sắp xoẹt đến mang tai, liên tục cảm tạ, "Được rồi, tiểu gia cứ yên tâm."
Nhất cử nhất động của hắn, Lục Oanh đều xem trong mắt, Bích Lạc lại cảm động trước, tán dương, "Tả tướng quân thật đúng là có tâm."
Lục Oanh buông mành, mi mắt hờ khép, xe ngựa chạy thật chậm, có đôi chút lay động.
Khi tuyết tan so với khi tuyết rơi, lạnh lẽo hơn rất nhiều. Thời tiết rét đậm, cây cối Lạc thành đã sớm chỉ còn cành khô tiêu điều, nhưng những cây bên ngoài lại chịu rét rất tốt, trong tháng chạp vẫn có thể thấy một vùng xanh um, là nơi săn bắn hoàn hảo.
Có lẽ do đều là nam tử huyết khí phương cương, khi còn trẻ đã bắt đầu chinh chiến sa trường, kinh nghiệm kinh người làm Lục Khang và Tả Liệt rất ăn ý với nhau. Như vậy cũng tốt, chứ nếu ba người cùng trầm mặc, lại càng lúng túng.
Hai người nhìn một đầu hươu rừng cách đó không xa, thoáng chốc tinh thần hăng hái, "A liệt, nghe nói ngươi thiện xạ chiến trường, giờ chúng ta tỷ thí một chút, thế nào?"
Tả Liệt nửa như nói đùa, thấp giọng nói với Lục Khang, "Nếu ta thắng, chi bằng ngươi thuyết phục Lục Tướng quân, để ta cưới Oanh nhi làm thê tử, được không?"
Lục Khang kéo kéo dây cương, cười nói, "Ngươi ta huynh đệ đã lâu, ta đương nhiên sẽ thay ngươi nói mấy lời hay. Chỉ là, ngươi thắng được ta sao?"
"Cứ chờ xem."
Lục Khang lo lắng để Lục Oanh một mình sẽ gặp nguy hiểm, liền sai hai tên binh sĩ sát người bảo hộ nàng, "Ca đi chút về liền, ngươi cũng đừng đi xa, tối nay cho ngươi ăn thịt hươu nướng."
Dọc theo đường đi bọn họ nói chuyện không ngừng, Lục Oanh cũng mong có thể một mình giải sầu, "Các ngươi đi đi, ta ở nơi này đi vài vòng."
----
Trong đống tuyết, dường như có thứ gì động đậy, Lục Oanh tập trung nhìn kỹ, thì ra là một con hồ ly. Nó toàn thân ngân bạch, thật sự là loài hiếm thấy, nếu không cẩn thận quan sát, nhất định sẽ không phát hiện được. Lục Oanh nhất thời nổi hưng trí, cưỡi ngựa tới gần nó, nó lại cảnh giác mà chạy đi.
"Tiểu thư ngài đi đâu!" Bích Lạc thấy Lục Oanh thúc ngựa càng chạy càng xa, trong lòng kích động. Nhị gia đã phân phó... phải luôn luôn đi theo tiểu thư.
Đã ra ngoài rồi, còn sợ đầu sợ đuôi như vậy làm gì? Lục Oanh rất am hiểu ẩn nhẫn, nhưng điều đó không có nghĩa nàng thích ẩn nhẫn, nàng cũng muốn không trói không buộc mà giục ngựa chạy xuyên qua núi rừng, nàng cũng muốn không màng thế sự hỗn loạn tầng tầng, thế nhưng không phải ai cũng có thể đơn giản mà sống.
Ánh nắng mỏng manh xuyên thấu qua rừng cây, chiếu vào bãi tuyết tan dở, tựa như trời đất dung hòa vào nhau. Lục Oanh tung mình xuống ngựa, đạp lên đống tuyết đọng, quang cảnh quanh mình thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng bước chân giẫm lên tuyết mềm...
Tiểu hồ ly lông bạc kia ở cách đó không xa, Lục Oanh giảm nhẹ cước bộ, từng chút từng chút tới gần. Lúc này làm nàng nhớ tới cảnh tượng khi còn bé, nàng từng bổ nhào vào tuyết để bắt thỏ, trong chớp mắt, mười mấy năm đã qua rồi.
Tai hồ ly linh mẫn hơn xa loài thỏ, nghe được từng tiếng gió thổi cỏ lay, nó lại lập tức phóng đi. Lục Oanh cười lắc đầu, đưa mắt nhìn tiểu hồ ly chạy xa. Kỳ thật mỗi một lần săn bắn, nàng đều không có "chiến lợi phẩm", thế nên Lục Nguyên Thiệu luôn nói lòng nàng mềm yếu, không có khí khái gì hết.
Mình đi đã lâu, hẳn bọn họ lại lo lắng, Lục Oanh xoay người mới tiến hai bước...
"A... Á..."
----
Dany: Mai mình sẽ cố up chương kế. Các bạn ngủ ngon ^ ^