"Đừng nhìn ..." Cố Thanh Trản quay mặt qua.
"Thực xin lỗi... Là ta không tốt... Là ta không tốt..." Lúc này, lòng Lục Oanh chỉ có hối hận tràn đầy, nàng xinh đẹp như vậy, nay lại bị vết sẹo dài phá hỏng, Lục Oanh thật mong rằng vết sẹo này là đặt trên mặt mình.
Khóe miệng vốn đang nâng lên của Cố Thanh Trản lại thêm mấy phần cô đơn, dường như tự giễu mà nói, "Rất xấu đúng không?"
"Không!" Lục Oanh nhìn thẳng vào mắt nàng, vô cùng chân thành nói, "Trong lòng ta, ngươi chính là đẹp nhất."
Thấy bộ dáng nàng đột nhiên khẩn trương như thế, Cố Thanh Trản mỉm cười, cẩn thận thay nàng gạt những sợi tóc phân tán vào sau tai, "Từ khi nào học được hoa ngôn xảo ngữ như vậy."
"Nếu như ngươi thích, ta mỗi ngày nói cho ngươi nghe." Thấy nàng cười, Lục Oanh lúc này mới yên tâm.
Cố Thanh Trản chỉ mím môi cười, mi mắt nhìn nàng cũng trở nên cong cong.
Tuyết năm nay, rơi lớn hơn năm rồi, nhưng đông năm nay, ấm áp hơn năm rồi biết bao nhiêu.
Ôn dịch Lạc thành cuối cùng cũng được khống chế, ít nhiều nhờ có phương thuốc của Hàn tiên sinh. Còn bảy ngày nữa là đến tất niên, từng nhà cũng bắt đầu giăng đèn kết hoa, từ cựu nghênh tân, xua tan vận rủi.
Từ cựu nghênh tân: Đưa cái cũ đi, đón cái mới đến.
Không khí năm mới ngày càng trải rộng, phủ Tướng quân dĩ nhiên cũng vậy. Chuyện này khiến Bích Lạc bận rộn đến hỏng, trong trong ngoài ngoài mua đồ chuẩn bị, vậy mà đã có thể tự mình đảm đương một phía. Nàng sớm không còn là tiểu nha đầu nhát gan sợ phiền phức năm xưa nữa.
Ngoại trừ Bích Lạc và hai nha đầu bưng trà đưa nước, Lục Oanh không cần đến nha hoàn khác. Nàng và Cố Thanh Trản đều thích yên tĩnh, hận không thể ngày ngày chỉ có hai người cùng một chỗ, nhất là khi gặp lại sau lâu ngày xa cách, dường như dính nhau thế nào cũng không đủ.
Lục Oanh từ hôm săn bắn bị thương ở chân, vẫn không thể xuống đất đi lại. Cố Thanh Trản vốn không phải người biết chiếu cố bệnh nhân, nhưng đối với Lục Oanh thì khác, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc, mọi việc đều tự thân mình làm, so với Bích Lạc còn kỹ càng hơn. Lục Oanh chỉ hận chân mình vì sao không thể sớm ngày tốt lên, cứ khiến cho Cố Thanh Trản suốt ngày vì nàng mà vất vả.
Tuyết rơi lả tả, hồng mai trong viện nở rộ một vùng, Lục Oanh ngồi trên xe lăn, si ngốc ngắm nhìn. Nhớ năm đó vô tình gặp Cố Thanh Trản, nàng tựa như tiên tử giữa chốn phàm trần. Tuyết rơi một năm lại thêm một năm, thoáng cái đã qua bốn năm. Lục Oanh nghiêng mặt nhìn bàn tay mềm đang khoát lên bờ vai mình, ngoái đầu nhìn lại, thấy người trong lòng cũng đang nhìn hồng mai suy nghĩ xuất thần. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay hơi lạnh của Cố Thanh Trản, cuộc đời này trải qua luân hồi chuyển thế, vốn tưởng rằng có thể xem thấu hết thảy, cuối cùng lại khuất phục dưới ôn nhu của một nữ tử.
Nếu bàn về vô thường, ai địch nổi vận mệnh.
"A Oanh, ngươi tin vận mệnh không?"
Bốn năm trước, nàng từng hỏi mình vấn đề này, Lục Oanh chưa từng cho nàng đáp án, hiện giờ trong lòng mình đã có đáp án, "Tin..." Ta mệnh trung chú định sẽ yêu ngươi, mệnh trung chú định cuộc đời này sẽ không muốn lìa xa ngươi.
Mùa đông bốn năm trước, khi Cố Thanh Trản nhìn thấy Lục Oanh cưỡi ngựa trắng, đôi mắt của nàng sạch sẽ ngây thơ như vậy, mình thật sự không thể với tới. Từ một khắc kia, trong đầu nàng đã nảy ra ý niệm chưa bao giờ có: Nếu mình chỉ là một nữ tử bình thường, thì sẽ tốt biết bao.
Là mệnh trung chú định, nàng không giết được Lục Oanh, cũng như nàng không giết được chút tốt đẹp không còn bao nhiêu trong lòng mình.
Bích Lạc nâng khay trà đứng sau các nàng, không đành lòng tiến lên quấy rầy. Nàng đã thông hiểu, cái gọi là đúng sai thị phi, há là chuyện một người ngoài cuộc như nàng có thể kết luận?
"Mau đàn một khúc cho ta nghe, xem tài đánh đàn liệu có tiến bộ không." Đàn cổ ngày đó mang từ Vương phủ ra, nhờ Lục Oanh mỗi ngày chà lau, vẫn dùng tốt như trước. Cố Thanh Trản đưa đầu ngón tay tùy ý gẩy hai cái, tiếng đàn còn chuẩn.
Lục Oanh rất thích ngắm bộ dáng nàng khi đánh đàn, các nàng ở chung như vậy, loáng thoáng như trở về năm xưa.
"Ngươi lại ngẩn ngơ cái gì?" Cố Thanh Trản nâng mi mắt, liền nhìn thấy bộ dáng si ngốc của nàng.
"Hồi lâu không luyện, sợ là đàn không tốt, không cho ngươi cười ta."
Bích Lạc đứng hầu một bên nhìn nhìn Lục Oanh, cũng không nói gì. Tiểu thư nói xạo trắng trợn mà còn mặt không đỏ tim không nhảy như thế, rõ ràng mỗi ngày đều luyện, lại còn làm điệu làm bộ như vậy.
"Ngươi đàn cho ta nghe một chút liền biết."
Lục Oanh cúi đầu nhìn khúc phổ, lên dây đàn, nhưng không điều đúng một âm nào, ngay cả nhịp điệu ngón tay cũng rối tinh rối mù, tùy ý gẩy vài lần, liền thu tay.
"Ngươi... Ngươi chẳng lẽ đã quên hết?"
Lục Oanh không nói lý, còn ngửa đầu thầm oán nói, "Ngươi không ở bên cạnh ta, làm gì có người tới dạy ta..."
Cố Thanh Trản thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay vòng qua người nàng, dắt tay nàng phủ lên dây đàn, còn nhẹ giọng trêu ghẹo, "Đây là do ta dạy không tốt..."
Lục Oanh ngược lại chủ động, tựa như làm nũng dựa vào lòng Cố Thanh Trản, mặc cho nàng đùa nghịch tay mình, muốn thân mật bao nhiêu liền thân mật bấy nhiêu.
Cố Thanh Trản đã rõ ràng dụng tâm của nàng, cũng không chọc thủng, chỉ y theo nàng, "Ta dạy cho ngươi."
"Chê ta ngốc đúng không?" Lục Oanh quay đầu hỏi nàng.
Cố Thanh Trản chỉ cúi đầu mặt đầy ý cười, cắn lỗ tai nàng, "Ừ, ngốc chút cũng tốt."
Lục Oanh thật nhanh mổ hôn một cái lên mặt Cố Thanh Trản, rồi lại vờ nghiêm trang.
Tuy Bích Lạc không hiểu âm luật, nhưng tiểu thư đàn cũng không tới mức khó nghe như vậy đi, rõ ràng chính là nói xạo... Thấy Lục Oanh như vậy Bích Lạc cũng thay nàng xấu hổ, trong phòng này còn có người đấy! Tiểu thư khi nào trở nên không biết xấu hổ như thế! Có lúc cứ y như một đứa nhỏ vậy.
"Đặt nơi này..."
"Như vậy..."
"Không đúng —— "
"Vậy thì như vậy... "
"Ngươi đừng phá — "
Bích Lạc cảm thấy mình thật dư thừa, nhìn các nàng vui cười đến quên cả trời đất, mình làm sao có thể tiếp tục ngẩn người trong phòng... Không được bao lâu nàng liền vụng trộm chuồn ra ngoài, hai người kia cũng không phát hiện.
Bích Lạc đứng trên hành lang dài, lẳng lặng nhìn băng trùy (nhũ băng) trên mái cong mà xuất thần. Chỉnh chỉnh nửa năm buồn bực không vui, tiểu thư nay rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười. Từ khi mười một tuổi, nàng chưa từng cười đến vui vẻ như vậy. Bích Lạc nghĩ đến khi Lục Oanh và Cố Thanh Trản ở chung, đây chính là tình yêu sao?
"Bích Lạc tỷ tỷ..." Cách đó không xa, một tiểu nha hoàn mặc áo hồng đi tới, hành lễ với Bích Lạc, rồi mới miệng lưỡi lanh lợi nói, "Chiều nay Tướng quân thiết yến, mời tiểu thư đến dự, để Cố cô nương cùng đi, xin làm phiền tỷ tỷ chuyển cáo."
"Ừ, đã biết."
Từ lúc Cố Thanh Trản vào phủ tới nay, Lục Nguyên Thiệu liền ít khi đến chỗ Lục Oanh, đáy lòng hắn tất nhiên là nhất thời khó tiếp nhận... Nữ nhi ngày đêm dây dưa cùng một chỗ với nữ tử, cũng tuyên bố không phải nàng không gả.
"Cha thật sự nói như vậy?" Nghe Bích Lạc thông báo, Lục Oanh vui vẻ trong lòng, dựa theo tính tình của phụ thân nàng, hắn quyết định gặp Cố Thanh Trản, cho thấy trong lòng hắn đã tám phần ngầm đồng ý tình cảm của các nàng.
Chỉ là Cố Thanh Trản, nàng ngày thường không sợ trời không sợ đất, nhưng hôm nay lại có vài phần căng thẳng, dù rằng trên mặt vẫn bất động thanh sắc. Trên đời này ngoại trừ A Oanh chịu thích nàng, trong mắt người khác, nàng đơn giản là một nữ tu la giết người không chớp mắt.
"A Trản, chiều nay đi cùng ta đi." Lục Oanh nắm tay nàng, mặt đầy kích động.
"Ừ." Dù Cố Thanh Trản không thích giao tế với người khác, nhưng đây là người nhà Lục Oanh, cũng không thể để cho Lục Oanh vì mình mà không thường lui tới với thân nhân. Huống hồ nàng còn vui vẻ như vậy, Cố Thanh Trản lại càng không muốn làm giảm hưng trí của nàng.
Lục Oanh tựa như hiểu được bất an của nàng, dịu dàng ôm vai nàng, "Có ta phụng bồi ngươi."
Cố Thanh Trản khóe miệng mỉm cười, có những lời này là đủ rồi.
----
Dany: Yêu nhau giản dị nhưng mà thấm.