"Không phải chứ... Ngươi đã ướt rồi..." Lục Oanh một tay đặt nơi hạ thân nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng.
"Ưm --" Khoảnh khắc Lục Oanh chạm vào nàng, thân thể Cố Thanh Trản chợt căng thẳng, nàng tuy cường ngạnh chịu đựng không phát ra tiếng rên, nhưng tiếng thở dốc vẫn không ngừng tràn ra từ cổ họng.
"Nhị gia! Nhị gia sao ngài đến rồi?!" Bích Lạc một mặt hành lễ, một mặt trì hoãn Lục Khang ngoài phòng, còn cố ý cao giọng thêm mấy lần, y như biết rõ hai người trong phòng giờ phút này không cách nào tiếp khách vậy, "Tiểu thư! Nhị gia đến rồi!"
Động tác nơi tay Lục Oanh chợt dừng lại, lúc này Cố Thanh Trản cả người lõa thể, chỉ mặc quần lót nằm dưới thân Lục Oanh, gương mặt cũng vì vừa rồi dây dưa mà ửng đỏ phủ đầy. Nàng đưa tay lấy chiếc yếm bên cạnh che trước ngực, đẩy đẩy người Lục Oanh, nhỏ giọng nói, "... Để ta mặc xiêm y xong đã."
"Tới rồi thì tới rồi, cần gì kêu lớn tiếng như vậy?" Ngoài phòng vang lên tiếng Lục Khang trách cứ Bích Lạc.
Lục Oanh lúc này mới rời khỏi Cố Thanh Trản, cảm thấy vừa rồi mình quá mức nóng vội, một lòng thầm nghĩ... Nhưng chỉ với một nụ hôn như vậy mà thân thể Lục Oanh cứ như không còn là của mình, nàng từ trước đến nay trong lòng có độ, thế mà vẫn không khống chế được bản thân.
Cố Thanh Trản đưa lưng về phía Lục Oanh, thu hồi tâm viên ý mã tim đập nhảy nhót vừa rồi, từng lớp từng lớp mặc vào xiêm y.
Chờ thần sắc hai người hoàn toàn bình ổn lại, Lục Oanh mới nắm tay Cố Thanh Trản đi ra ngoài, vừa đi vừa nhẹ giọng an ủi, "Không cần câu nệ, người nhà của ta chính là người nhà của ngươi."
"Ừ."
Nàng tuy một tay chống gậy trúc, nhưng một tay còn lại vẫn cùng mình mười ngón đan nhau. Điều này làm cho Cố Thanh Trản cảm thấy tâm an, chậm rãi ra khỏi phòng ngủ, đi vào đại đường, đến tận khi nhìn thấy Lục Khang, Lục Oanh cũng chưa buông tay.
Lục Khang và Cố Thanh Trản chẳng qua chỉ có vài lần duyên, lần đầu tiên nghe đến tên nàng, hẳn là nhờ bữa tiệc hoàng thọ trước kia, ngày ấy Cố Thanh Trản chẳng qua là khảy một khúc đàn, liền từ chúng nữ tử đạt được danh hiệu đệ nhất, trở thành đệ nhất mỹ nhân vang danh thiên hạ, nhưng Lục Khang ngày đó chưa từng nhìn thấy phong thái của nàng. Tận sau này khi muội muội xuất giá, Lục Khang mới tính là chân chính nhận biết vị kỳ nữ tử này, sinh ra mặt như hoa đào, lại mảy may không thấy mị hoặc, nữ tử xinh đẹp ở kinh đô tùy tiện nắm cũng được một đám, nhưng sự tao nhã di thế độc lập như vậy, lại chỉ Cố Thanh Trản mới có.
Mà sau này, ai lại ngờ được, một "tiểu thư khuê các"như thế, kết quả chính là sát thủ khát máu khiến người vừa nghe tin đã sợ mất mật.
"Ca, đây là A Trản..."
Không khí có vài phần xấu hổ, Cố Thanh Trản ngày thường đã chơi quen trò hư tình giả ý, nhưng thật sự cùng người giao tế, lại không am hiểu.
Nhìn hai tay Lục Oanh và Cố Thanh Trản mười ngón đan nhau, Lục Khang càng không thể tưởng được, vốn nghĩ rằng các nàng "Tỷ muội chi tình", không ngờ là... Mà thôi mà thôi, Lục Khang giả bộ như không phát hiện, phối hợp nói, "Cha bảo ngươi qua, sao lại chậm trễ như vậy? Còn có khách nhân chờ..."
"Chúng ta bây giờ qua."
Cố Thanh Trản trong lòng có chút thấp thỏm, vốn tưởng rằng ngoại trừ Lục Oanh, nàng sẽ không để ý cảm thụ của những người khác, mà nay lại bắt đầu lo lắng. Nếu người nhà của A Oanh không thích mình, vậy nên làm gì bây giờ? Lục Khang toàn bộ đường đi chưa từng nhìn thẳng nàng một cái. Mà cũng đúng, nàng từng đẩy Lục gia vào thế bất lợi, Lục gia làm sao sẽ chịu tiếp nhận nàng?
Nhưng, nàng muốn Lục Oanh vui vẻ, A Oanh muốn thế nào, nàng liền theo nàng thế ấy. Chân chính yêu một người, trong lòng liền có nhược điểm, một người vốn ương ngạnh bất cần cũng sẽ trở nên cẩn thận chu đáo.
Khách đến không phải ai khác, chính là Tả Liệt.
"Oanh nhi ~ thương ở chân tốt hơn chưa?" Vừa thấy Lục Oanh, Tả Liệt liền ân cần chào hỏi.
Lục Oanh nhìn Lục Nguyên Thiệu đang ngồi ngay ngắn một bên, lại liếc nhìn Tả Liệt, đã hiểu lần này phụ thân chỉ rõ muốn Cố Thanh Trản cũng đến đây, nhất định không phải đơn giản như nàng tưởng.
Bài trí chỗ ngồi trong yến hội này cũng thật "nhọc lòng", Tả Liệt kề bên Lục Nguyên Thiệu, Lục Oanh kề bên Tả Liệt, sau đó liền là Lục Khang, về phần Cố Thanh Trản, lại bị an bài trong góc không bắt mắt nhất.
Cố Thanh Trản một người mẫn cảm như thế, tất nhiên là hiểu dụng ý của Lục Nguyên Thiệu, chỉ là trầm mặc không nói.
Lục Oanh dĩ nhiên là không thể trơ mắt nhìn nàng chịu uất ức, không thèm ý ánh mắt người ngoài, tự chủ trương theo sát Cố Thanh Trản, thoải mái mà ngồi xuống bên cạnh nàng, chọc cho Lục Nguyên Thiệu trừng mắt cảnh cáo.
"A Oanh, không sao." Nhận thấy không khí căng thẳng, Cố Thanh Trản nhẹ giọng nói, nàng không muốn Lục Oanh khó xử.
Lục Oanh vẫn nắm tay nàng, trước mặt bao người, trong ánh mắt không có ai khác, chỉ có nàng, "... Cần ăn nhiều chút, ngươi thật gầy."
"Ừ, ngươi cũng vậy." Cố Thanh Trản yếu ớt cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc khi được quan tâm.
Tả Liệt là người ngoài cuộc, chỉ cảm thấy hai người này hơi quá thân mật mà thôi, nhưng trong mắt Lục Nguyên Thiệu và Lục Khang, đây là liếc mắt đưa tình, mặc kệ như thế nào, vẫn cảm thấy hoang đường đến cực điểm.
Bữa ăn này cũng không được tự nhiên, Lục Oanh vốn tưởng rằng Lục Nguyên Thiệu sẽ lý giải nàng, nhưng mà...
"... Nay ngươi cũng đã hai mươi bốn rồi, nên thành gia, liệu trong lòng có ngưỡng mộ nữ tử nào không, lão phu giúp ngươi giới thiệu một hai?" Rượu quá ba tuần, đề tài tự dưng lại chuyển hướng về chuyện đàm hôn luận gả.
Tả Liệt cũng uống không ít, nghe được nữ tử ngưỡng mộ trong lòng mấy chữ này, bất giác đưa ánh mắt về phía Lục Oanh, những người đang ngồi dĩ nhiên đều có thể đoán được ý tứ hắn.
"Con ăn xong rồi." Lục Oanh dẫn đầu buông bát đũa, kéo tay áo Cố Thanh Trản, "Chúng ta trở về."
"Con ở lại cho ta!" Lục Nguyên Thiệu hiếm khi tức giận, mắng một tiếng xong, lại nhìn Cố Thanh Trản đứng cạnh Lục Oanh, hung hăng nói, "Hoàn toàn bị mê tâm!"
"Cha! Con mệt mỏi..."
Lục Nguyên Thiệu tức giận cũng không phải hoàn toàn không có lý, từ khi nữ tử này tới phủ Tướng quân, Lục Oanh mỗi ngày liền cùng nàng như hình với bóng, không phải bị mê tâm thì là cái gì?
Tiểu thư phủ Thừa tướng, mật thám Chiêu Vương phủ, sát thủ Tam Tấn hội... Mặc kệ Cố Thanh Trản có lai lịch gì, nàng đều không phải người tốt, huống chi trận cung biến năm đó, nếu không phải do nữ nhân này, Lục gia cũng không đến mức rơi xuống tình cảnh như vậy, Lục Nguyên Thiệu sao có thể để mặc nữ nhi chung đụng với nàng?
Lúc trước Lục Oanh tình chân ý cắt thuyết phục hắn, Lục Nguyên Thiệu vốn tưởng rằng mình có thể thành toàn các nàng, nhưng hôm nay thấy Cố Thanh Trản bộ dáng hồ mị, Lục Oanh cứ như bị nàng làm cho mê muội vậy. Nữ nhi này của hắn tâm tư tuy sắc xảo hơn người bình thường một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là thế sự chưa thông, nếu thật sự so về tâm cơ, nàng sao có thể sánh bằng Cố Thanh Trản...
"Oanh nhi, con lưu lại." Lục Nguyên Thiệu lại triều Cố Thanh Trản nói, "Việc nhà, xin Cố cô nương lảng tránh."
Cố Thanh Trản ngoài mặt tuy vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi mất mát. Nói chính xác hơn thì, nàng sợ Lục Oanh mất mác.
Thất phụ thân cố ý lạnh nhạt Cố Thanh Trản như vậy, Lục Oanh thật sự không chịu được. Có lẽ là do mình nói còn chưa đủ rõ, Lục Oanh biết, không phải tất cả mọi người đều sẽ lý giải tình cảm giữa các nàng, nhưng ít ra nàng hy vọng phụ thân và ca ca có thể lý giải, vì nàng từng hứa với Cố Thanh Trản, người nhà của mình chính là người nhà của nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu nửa phần uất ức.
"A Trản, ngươi về phòng trước chờ ta." Chuyện nên đối mặt trước sau gì cũng phải đối mặt, Lục Oanh hiểu tính nết phụ thân, hắn xưa nay yêu thương mình, dùng tình khuyên răn hẳn là không thành vấn đề, "Ta rất nhanh sẽ về."
"Ngươi cứ đi, không sao." Giọng Cố Thanh Trản vẫn bình ổn như nước, cúi đầu thấy tay áo Lục Oanh hơi nhăn, liền im lặng vì nàng sửa sang.
Nàng càng vui buồn không rõ như vậy, Lục Oanh lại càng lo lắng. Nàng như đang cất giấu tâm sự vô tận, mà mình vĩnh viễn không cách nào với tới. Hay là có một ngày, nàng sẽ lại biến mất, rồi không bao giờ trở về.
"Chờ ta." Mặc kệ chung quanh có rất nhiều người, Lục Oanh tiến lên kéo Cố Thanh Trản vào lòng. Gần đây cảm giác lo được lo mất trong lòng nàng càng thêm nghiêm trọng, nàng hận không thể nghe Cố Thanh Trản mỗi ngày thề hứa bên tai, rằng về sau sẽ không bao giờ rời khỏi nàng. Lục Oanh ôm Cố Thanh Trản, thì thầm với nàng, "Ngươi từng hứa với ta... Sẽ không lại rời đi."
Ngày đó nàng đi không từ giã thật sự cho Lục Oanh thương tổn quá lớn, nàng oán Cố Thanh Trản nhẫn tâm cũng không phải là không có đạo lý.
"Không đi..." Cố Thanh Trản khẽ vỗ về lưng Lục Oanh, không chút nào cố kị ánh mắt người bên ngoài, ghé vào bờ vai Lục Oanh nhẹ nhàng nói "Ngươi đi đâu ta liền theo đó, được không?"
"Ừ."
Buổi chiều, Lục Oanh sai nha hoàn đưa Cố Thanh Trản quay về hậu uyển, Lục Khang cùng Tả Liệt đến mã trường luận bàn võ nghệ, Lục Oanh theo Lục Nguyên Thiệu về đi vào kho binh khí. Hai người vốn không khéo nói năng, một đường này, nói liền càng ít.
Một nửa vũ khí trong kho này, đều từng theo Lục Nguyên Thiệu chinh chiến sa trường, có một số đã loang lổ vết rỉ, có một số vẫn còn bóng loáng sáng choang. Lục Nguyên Thiệu cả đời này chính là đồng bạn cùng binh khí, Sở Ngọc khi đó thường cười trêu hắn chỉ biết ham mê võ nghệ mà không hiểu phong tình. Từ sau khi thê tử chết đi, hắn lại càng không biết phong tình là vật gì.
Lục Oanh chỉ nhìn hắn cúi đầu tập trung chà lau lưỡi dao, cho đến sáng loáng cũng không nói một lời nào. Nếu đã thế, vậy nàng liền tiên phát chế nhân, "Cha..."
Tiên phát chế nhân: Hành động trước, giành thế chủ động để đối phương bất ngờ không kịp phản ứng.
"Ta thấy Liệt nhi cũng không tệ lắm, các con lại thanh mai trúc mã..." Không đợi Lục Oanh mở miệng, Lục Nguyên Thiệu vẫn cúi đầu, đoạt lời nói trước. Cùng xuất thân võ tướng thế gia, Lục Oanh cùng Tả Liệt đúng là rất phù hợp. Mặc dù trong đó có nỗi khổ khó nói, Lục Oanh trước kia vẫn đã lấy thân phận Trắc phi mà gả vào Vương phủ, hiện giờ lại bị bỏ thân phận, Tả Liệt không chú ý điểm này, đã là khó được.
"Không thể nào, cha sau này cũng không cần hao hết tâm tư mời hắn đến quý phủ, con không thể nào thích hắn, càng không thể nào gả cho hắn. Cha nếu có tinh lực, nên bận tâm đại sự cả đời của ca nhiều hơn mới đúng..." Mỗi khi nói đến chuyện này, Lục Oanh luôn lấy chuyện Lục Khang chưa thành gia để qua loa tắc trách.
Cạch! Trường mâu bị Lục Nguyên Thiệu hung hăng ném xuống đất, "Ngươi từ nhỏ đã thông minh, vì sao nay lại hồ đồ như vậy? Hay là họ Cố kia dùng mê thuật gì với ngươi, khiến ngươi bị lú lẩn như vậy!"
Lục Nguyên Thiệu nghĩ không ra, giữa nữ tử và nữ tử, sao có thể sinh ra tình cảm như vậy!
"Năm đó ca bị vây nhốt ở Bắc Cương, để giải vây con cam nguyện gả vào Vương phủ làm Trắc phi, chưa từng nói một câu oán hận. Cha, cha có biết ba năm ấy con làm sao chịu đựng được không? Con khóa lại ba năm tốt đẹp nhất của thiếu nữ vào trạch viện thâm sâu lạnh lẽo, giao phó thanh xuân cho người mình không yêu. Lúc con cô đơn, sợ hãi, bất lực, cha ở nơi nào? Là A Trản ở bên con, là nàng ở bên con! Cha có hiểu cho chúng con không?!"
Lục Oanh chưa từng ngay mặt phản bác Lục Nguyên Thiệu, giờ bàn đến chuyện cũ năm xưa thoáng chốc đã khiến hắn nghẹn lời, đây cũng là chuyện hắn luôn tự thẹn trong lòng, "Oanh nhi, cha làm sao không hiểu mấy năm nay con uất ức... Nhưng lúc trước nàng thân cận con, đơn giản là vì lợi dụng con. Năm đó nàng có thể lợi dụng con, hiện giờ cũng có thể lợi dụng con. Nói thế nào nàng cũng là người Tam Tấn hội, người Tam Tấn hội không có nhân tính, con sao lại không rõ?"
"Cha, cha không hiểu... cha không hiểu tình cảm của chúng con..." Dù Lục Oanh giải thích hơn nữa thì có ích gì? Giữa các nàng có yêu và hận, có chân tâm và lừa dối, lần lượt giao nhau trong lưới tình hỗn loạn, nàng nên giải thích với Lục Nguyên Thiệu như thế nào? Các nàng lợi dụng nhau là thật, yêu nhau cũng là thật.
"Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Oanh nhi, lời nàng nói với ngươi mấy câu là thật mấy câu là dối, vì sao đột nhiên biến mất, rồi vì sao lại đột nhiên xuất hiện, những chuyện này... con có nghĩ tới không?"
"Nàng..." Lục Oanh trầm tư một lát, lại ngẩng đầu, "Nàng sẽ không gạt con nữa."
----
Dany: Khang ca đã cứu Rau Thơm khỏi số phận đau khổ ngồi gõ thịt =))
Một chút mâu thuẫn gia đình ngăn cản đôi lứa, Thiệu papa không đáng trách, dù gì Trản cũng từng hại cả nhà họ Lục. Mọi người nghĩ Rau Thơm sẽ giải quyết vấn đề này thế nào đây?